“Hừ! Chẳng qua là thắng một trận mà thôi, thắng hay thua vẫn còn sớm lắm!”
“Ha ha, vậy thì tiếp tục thôi.”
Vẻ mặt Vưu Bằng vô cùng bình tĩnh, không hề lo lắng gì. Người đàn ông da đen cũng không
lui xuống, mà khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Long Ngũ, xoa xoa ngón tay.
“Dám tổn thương đến Long Thất, tôi đến quyết đấu với ông!” Long Ngũ cũng không lui xuống, mà lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông da đen.
“Cậu... cũng không được.”
Người đàn ông da đen bày ra vẻ mặt trêu chọc, giơ một ngón tay ra rồi lắc lắc, nói rằng.
“Được hay không, đợi lát nữa ông sẽ biết!” Long Ngũ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ra tay. Hiển nhiên chuyện Long Thất bị thương đã khiến anh ta tức giận, vừa ra tay đã dùng sức.
Lâm Bản Thanh cũng nhìn chằm chằm tình hình trong trận. Ngoài Hàn Tô ra, Long Ngũ chính là người mạnh nhất của nhà họ Lâm. Nếu như ngay cả Long Ngũ cũng thua, Lâm Bán Thanh biết hôm nay khó rồi.
Lâm Bán Thanh nhìn một lúc, thấy Long Ngủ không hề rơi vào thế yếu, trong lúc giao đấu nhanh vài chiếu với người đàn ông da đen, mỗi người đều có tiến lùi, mày liễu của cô ấy lập tức nhíu lại.
Long Ngữ không rơi vào thế yếu, nhưng cũng không chiếm ưu thế!
Lâm Bản Thanh liếc nhìn bốn người đàn ông khác sau lưng Vưu Chính, đầu mày nhíu ngày càng chặt. Vẻ mặt của bốn người đó bình thản, nói chuyện với nhau, giống như là trận đánh trên sân không hề thu hút nổi sự chú ý của bọn họ.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621965/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.