Tiêu Sách cười nhạt nói: “Chưa đến mức đổi ý, nhưng tôi nghĩ đã lên võ đài
rồi, nếu không cược tiền thì cũng chẳng có ý nghĩa gì...”
Từ Huy nghe vậy lập tức mở miệng nói: “Hả? Anh muốn cược bao nhiêu?”
Tiêu Sách thản nhiên nói: “Cậu là cậu chủ của tập đoàn Cảnh Vinh, nếu cược
ít quá thì chẳng phải là một loại sỉ nhục đối với cậu sao? Hai là cược hai trăm vạn đi, hai trăm vạn là có thêm động lực rồi.”
“Hai trăm vạn!” Từ Huy nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy là con trai cả của tập đoàn Cảnh Vinh, có thể được coi là một trong những câu chủ giàu có nhất ở thành phố Giang Lăng, nhưng hai trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, trong lúc nhất thời anh ta đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Sách.
Anh ta đang nghĩ, liệu Tiêu Sách thực sự đang nắm chắc phần thắng hay chỉ đang đánh lừa anh ta!
Nhưng anh ta không thể nhìn ra được gì từ khuôn mặt của Tiêu Sách, vẻ mặt của Tiêu Sách rất bình tĩnh, giống như anh ta muốn đặt cược hay không là tùy anh ta, Tiêu Sách không quan tâm, điều này làm Từ Huy cảm thấy không đúng lắm.
"Thế nào, cậu Từ, ngay cả hai trăm vạn cậu cũng không dám đặt cược sao? Vậy thì thôi vậy." Tiêu Sách nói.
Anh nói xong, đám người đang xem náo nhiệt đột nhiên thấp giọng bàn tán, những lời bàn tán này lọt vào tai Từ Huy, tuy không phải là châm biếm anh ta, nhưng cũng khiến sắc mặt Từ Huy trở nên khó coi.
Anh ta khịt mũi lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621940/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.