Trong bầu không khí như thế nếu hai người đều không uống rượu, có lẽ là sẽ ngại ngùng chết mất...
Nhưng dù sao bố Trầm và mẹ Trầm cũng là người từng trải, biết hai người trẻ tuổi chắc chắn sẽ ngại ngùng, nên trong lúc ăn không chỉ chuốc say Tiêu Sách, mà đến Trầm Y cũng bị hai ông bà già bảo uống không ít...
Vì vậy, bầu không khí mờ ảm hiện tại giữa hai người không chỉ không khiến hai người ngại ngùng, mà ngược lại, dưới tác dụng của rượu, bầu không khí đó lại càng say mê hơn.
Bản thân Tiêu Sách cũng cảm nhận được hô hấp của mình đã nặng nề hơn nhiều.
Rượu khiến người nhát gan trở nên can đảm, huống chi Tiêu Sách không phải là người nhát gan, anh cảm thấy bố Trầm và mẹ Trầm chỉ thiếu điều dâng Trầm Y vào trong lòng anh thôi, nếu anh từ chối thì thật đáng chết!
Trầm Y rất xinh đẹp, mặc dù cô không phải kiểu đẹp khuynh nước khuynh thành như Cao Cẩn Băng hay Lâm Bản Thanh, nhưng chắc chắn cũng thuộc cấp bậc hoa khôi.
Hơn nữa cô có uống chút rượu, hai mắt long lanh, hai má ửng hồng, lại càng xinh đẹp đến rung động lòng người. Tiêu Sách không phải là quân tử, lại càng không phải là Liễu Hạ Huệ, anh không thể nào không có chút mơ tưởng.
Huống chi, anh âm thầm cảm nhận được, Trầm Y cũng có cảm tình với anh...
“Có cần lên..” Trong lòng Tiêu Sách hơi rối rắm, mà dưới tác dụng của rượu, sự rối rắm này trở nên ngày càng nhạt đi, ngày càng nhạt đi...
Hô hấp của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621930/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.