Tuy rằng anh ta không cố hết sức để đua nhưng tốc độ cũng không giảm xuống mà, anh ta cho rằng bản thân hoàn thành trận đua này như bình thường thì có lẽ không thể vượt qua được kỷ lục trước kia của anh ta nhưng chênh lệch nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười giây thôi.
Điều này như là sự ổn định của một tay đua chuyên nghiệp!
Mà anh ta tự tin rằng tốc độ chạy trên đường núi vịnh Nannni của anh ta có thể nhanh hơn so với người khác, hai bàn tay đều có thể đếm số, mà không một người nào có thể dùng một chiếc SUPRA hỏng hóc chạy được thành tích thế này!
Nhưng lúc này con SUPRA của Tiêu Sách đã chạy phía sau anh ta, sự thật bày ra ở trước mắt, dù cho Á Ma Đề không muốn tin tưởng đi nữa thì cũng không thể không nghiêm mặt.
Anh ta đã nhận tiền của thị Quản Trạch Nguyên rồi đấy, đã vậy còn nhận không ít nữa chứ, nếu như thua cuộc thì chẳng phải là phải trả tiền ngược về hay sao?
FY
“Hừ! Tôi không biết bằng cách nào mà cậu đuổi kịp được tôi, nhưng cậu muốn vượt qua được Á Ma Đề tôi đây thì ít nhất trên đường núi vịnh Nanni tuyệt đối không thể có chuyện đấy!”
Á Ma Đề hoàn toàn trở nên nghiêm túc, sử dụng trạng thái cực hạn của bản thân bắt đầu chạy một phần tư con đường cuối cùng.
Nhưng rất nhanh, Á Ma Đề đã khiếp sợ mà phát hiện ra rằng, cho dù anh ta trở nên nghiêm túc đi chăng nữa cũng không thể bỏ xa Tiêu Sách được, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621920/chuong-302.html