Đối diện với súng ống trong tay Hoàng Mãnh, chưa chắc Thiên Diệp có thể bảo vệ Cao Cấn Băng an toàn, thậm chí cô ta cũng chưa chắc bảo vệ được sự an toàn của bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lập tức tăng tốc độ.
Mấy chục tên sát thủ nước Nhật đều đã bị anh đánh lui. Nếu như cuối cùng Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp lại chết trong tay Hoàng Mãnh, thì Tiêu Sách sẽ rất khó để tha thứ cho bản thân.
Vẻ mặt anh ngưng trọng, bay nhanh theo dấu vết.
Trong rừng cây yên tĩnh, ngoài tiếng côn trùng kêu, Tiêu Sách không nghe thấy tiếng động nào nữa. Bởi vì sự tồn tại của Hoàng Mãnh, Tiêu Sách cũng không dám gọi lớn, để tránh rút dây động rừng.
Ngay sau đó, anh đã tiến vào chỗ sâu trong rừng. Mà lúc này, cuối cùng Tiêu Sách cũng phát hiện điểm bất thường.
Mùi khói súng!
Cái mũi nhạy bén của anh ngửi thấy mùi khói súng vẫn chưa tan trong không khí.
Điều này làm cho sắc mặt Tiêu Sách càng ngưng trọng hơn. Trên người Thiên Diệp không có súng, chỗ này lại có mùi khói sáng, chứng minh là Hoàng Mãnh đã đuổi kịp Thiên Diệp, hơn nữa còn nổ súng.
Cũng may là Tiêu Sách không thấy vết máu nào ở xung quanh.
Mà lúc này, dấu vết do Thiên Diệp để lại cũng trở nên lộn xộn hơn. Rõ ràng là bắt đầu từ chỗ này, cô ta càng vội vàng muốn trốn đi. Điều này ngược lại càng làm cho việc lần theo dấu vết của Tiêu Sách trở nên dễ dàng hơn.
Không lâu sau, Tiêu Sách lại lần nữa ngửi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621870/chuong-252.html