Gần như chỉ trong chớp mắt, bốn tên đàn em cuối cùng của Thẩm Điền cùng lúc bị ném trúng, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.
Còn đám người Lâm Triệt, Thẩm Điện thì phản ứng rất nhanh. Thẩm Điền bỗng chốc nâng một đàn em lên, để người đó chặn ở trước mặt mình, dùng cơ thể của đàn em làm lá chắn cho mình.
Còn Lâm Triệt thì càng thông minh hơn, cậu ta biết mục đích của Tiêu Sách là cứu ông cụ Lâm, nên trong chốc lát đã chạy đến sau lưng thanh niên Âm Cửu, dùng ông cụ Lâm trên lưng thanh niên Âm Cửu làm lá chắn của mình.
Mà thực lực của chàng trai Âm Cửu và Thiết Thành không hề tầm thường, cũng trong chốc lát đã tìm thấy nơi để che chắn cho mình.
Đồng thời, chàng trai Âm Cửu lớn tiếng hét về phía Tiêu Sách: “Dừng tay! Nếu anh còn dám ra tay, đừng trách tôi bóp gãy cổ ông già này!”
Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, thấy không có cơ hội, đột nhiên dừng tay lại.
Thấy Tiêu Sách không tấn công nữa, chàng trai Âm Cửu lạnh lùng nói: “Nếu không muốn ông già này chết ngay tại đây thì mau cút đi cho tôi! Nếu không, đừng trách tôi ra tay độc ác!”
Tiêu Sách không động đậy, cười nhạt nói: “Anh tự xem mình là đồ ngốc, hay nghĩ tôi là đồ ngốc? Nếu các người dám giết ông cụ Lâm thì cần gì phải tìm cách đưa ông cụ Lâm ra nước ngoài phiền phức như vậy? Có giỏi thì anh cứ giết ông ấy đi, không thì hãy ngoan ngoãn chờ đợi, một lát tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621802/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.