Lúc này ông ta hiểu ý của Lâm Khôn, lập tức vẫy tay với đàn em của mình.
Chốc lát, có ít nhất mười mấy người vạm vỡ xông ra, nhanh chóng nhào về phía Tiêu Sách, ra vẻ muốn hợp sức giữ Tiêu Sách lại.
"To gan!"
"Cẩn thận!"
Sự thay đổi đột ngột này, phút chốc khiến Lâm Bản Thanh hét lớn lên, cô với Long Ngũ, Long Nhất, bác cả của cô và hai người trẻ tuổi ông ta mang theo lập tức cùng hành động.
Sáu người phút chốc xông đến cạnh Tiêu Sách, giận dữ trừng mắt với đám người vạm vỡ.
Sắc mặt Lâm Khôn chợt thay đổi, sau cùng xua tay, không dám sai người tấn công Lâm Bán Thanh, mọi người lập tức dừng lại hết.
"Hừ! Chú hai, đây là khách của chú mời đến à? Sao vậy, đánh một mình không lại nên muốn đánh hội đồng sao? Thật không biết xấu hổ, có phải muốn giữ tôi ở lại đây luôn không?"
Bác cả của Lâm Bán Thanh lạnh lùng quát.
Lâm Bản Thanh cũng giận dữ nhìn Lâm Khôn, lạnh lùng nói: "Bác hại, bác có ý gì?"
Mặt Lâm Khôn chợt co rúm, một lát sau mới khôi phục trở lại, cười đáp: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mọi người đừng kích động, chỉ là cọ xát mà thôi."
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Sách chằm chằm.
Tiêu Sách cũng thản nhiên nhìn cậu ta, khóe môi bày ra vẻ mỉa mai, như thế lại khiển Lâm Triệt bật cười.
Lâm Triệt nói: "Anh là Long Đại à? Bản lĩnh rất tốt, tôi vốn tưởng sau khi nhà họ Lâm từ bỏ kinh doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621795/chuong-177.html