"Tuy rằng không chính xác lắm, nhưng có lẽ sai số cũng không quá lớn, quả thực những tòa này chỉ dành cho những người tài cốt cán của nhà họ Lâm, trong ba thế hệ của nhà họ Lâm, những người có thể sống ở đây chưa đến ba người, bố tôi và tôi đều có nhà của riêng mình, còn các nhà khác thuộc về những vị trưởng bối như bác và chú tôi."
Sau đó, cô ấy chỉ vào hình vẽ có kích thước bằng bao thuốc lá ở chính giữa và nói: "Đây là từ đường của nhà họ Lâm, là nơi sinh hoạt chung, nhưng chỉ những thành viên trong gia đình họ Lâm mới được vào, nếu tùy tiện xông vào, nhẹ sẽ bị phạt còn nặng thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, tôi cũng không thể tùy tiện vào được."
Sau khi Lâm Bán Thanh nói xong, cô ấy còn thêm một số con sông, đường, đồi và các địa hình khác vào tờ giấy, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Tiêu Sách cầm lấy nó, cuối cùng hiểu tại sao Lâm Bán Thanh lại sử dụng bản đồ địa hình để mô tả nó.
Quy mô của nhà họ Lâm xem ra còn lớn hơn một ngôi làng, nó có thể được so với một số thị trấn nhỏ.
Nếu lấp đầy, ước tính hàng vạn người sẽ có thể sinh sống được ở đây.
Hơn nữa nơi này thuộc về nhà họ Lâm, điều này đã khiến Tiêu Sách mở mang tầm mắt.
"Nhất định đều là công trình vi phạm luật lệ.." Tiêu Sách nghĩ thầm trong lòng, lúc này phải thừa nhận chính mình có tâm lý ghét người giàu.
Nhà họ Lâm đã phải chi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621785/chuong-167.html