Hoàng Dương nghe thấy lập tức phản ứng lại, hung hăng liếc nhìn Tiêu Sách, cắn răng nói: “Được! Hoàng Dương tôi nhớ kỹ anh rồi!”
Anh ta nói xong xoay người rời đi, cuối cùng cũng hoàn thành phần trình diễn của mình một cách khá viên mãn mà không lộ ra bất cứ khuyết điểm nào...
Tuy rằng việc không quá giống với kịch bản.
Quả thật Tiêu Sách không phát hiện ra điểm khác thường, nhìn thấy Hoàng Dương bỏ đi, anh cũng xoay người lại nói với Mân Nhi: "Mân Nhi, em ở lại chơi tiếp, tôi đi trước đây.”
Tiêu Sách nói xong ra khỏi quán bar.
Cuối cùng Tiêu Sách cũng đưa ra quyết định, bữa tiệc sinh nhật này hoàn toàn lãng phí thời gian, cũng không phù hợp với anh.
So với việc ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng quay trở về nhà, thử xem có liên lạc được với người cũ đó không.
Một khoảng thời gian không gặp người cũ đó, Tiêu Sách đã có chút nhớ anh ta...
Chỉ tiếc rằng ý định của Tiêu Sách không thực hiện được.
Anh vừa mới đi ra khỏi quán bar, còn chưa bắt được xe taxi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là người đẹp lạnh lùng Lâm Bản Thanh gọi tới.
Tiêu Sách nhíu mày, bắt máy nói: “Bán Thanh, tìm tôi có chuyện gì? Hôm nay chắc vẫn chưa đến thời gian chữa bệnh cho ông có mà nhỉ?”
Bởi vì sức khỏe của ông cụ Lâm, Tiêu Sách không thể điều trị một lần mà khỏi được, vì vậy hẹn cứ một tuần lại đến điều trị một lần, sau ba bốn lần thì gần như có thể khỏi bệnh.
Nhưng bây giờ, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621773/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.