Tiêu Sách liếc anh ấy một cái, cười nói: “Cậu cứ làm người một cách đàng hoàng, sống một cách ngay thẳng, thì xác suất bị chặn lại kiểm tra người còn thấp hơn trúng vé số! Hơn nữa, cậu có thể lau sạch dấu vân tay trên khẩu súng, bình thường mang theo bên người cũng đầu động vào, nếu thật sự bị chặn lại, thì cậu mau xoay người chạy. Thằng nhóc cậu là quán quân chạy cự ly ngắn lúc học cấp ba mà, cảnh sát bình thường sẽ không đuổi kịp cầu trong thời gian ngắn. Đợi chạy đến nơi không người, cậu lấy quần áo bọc lấy súng rồi ném đi. Cuối cùng cho dù bị bắt, thì cũng không có chứng gì để chứng minh sáng là của cậu. Cậu nói qua loa vài câu, nhiều nhất là bị nhốt tám ngày, mười ngày... Dù sao cũng tốt hơn khi cậu gặp nguy hiểm, bị người ta đuổi giết, mà chỉ có thể khoanh tay chịu trói, mất luôn cả mạng!”
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác kinh ngạc nhìn anh.
Anh ấy đột nhiên vỗ đầu một cái, cười nói: “Vẫn là anh Sách giỏi, sao em không nghĩ ra chứ!
Nhưng mà anh Sách, đây là anh đang dạy em phạm tội đấy.”
Tiêu Sách lại liếc anh ấy một cái. Đương nhiên là anh biết giữ sủng phi pháp là phạm tội, nhưng anh thật sự không thể nào luôn ở bên cạnh Phương Bác để bảo vệ anh ấy. Vì sự an toàn của Phương Bác, anh chỉ có thể nghĩ ra kế sách này thôi.
Dù sao, nếu Phương Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cho dù anh có bản lĩnh lên trời thì cũng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621765/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.