Chương trước
Chương sau
Tiêu Sách đã từng muốn nói chuyện này cho Phương Bác nghe.
Nhưng sau đó phát hiện, tình cảm của Linh Linh và Phương Bác rất tốt, Linh Linh cũng rất chăm sóc Phương Bác, Tiêu Sách lo lắng sau khi anh nói ra sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Cho nên, trong tình huống cảm nhận được Linh Linh không có ý đe dọa uy hiếp Phương Bác nên Tiêu Sách lựa chọn im lặng.
Có lúc không biết được sự thật ngược lại là một loại hạnh phúc.
Giống như Phương Bác lúc này.
Nếu như Linh Linh thật sự là người phụ nữ có chuyện xưa thậm chí còn là một sát thủ hoặc là lính đánh thuê, sau khi Phương Bác biết được thì tình cảm của hai người có thể được như trước hay không cũng rất khó nói.
“Anh Sách, anh đang nghĩ gì vậy?” Phương Bác đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ, đợi đến lúc cậu và Linh Linh kết hôn thì tôi nên tặng cậu quà gì thì tốt hơn đây...”
Phương Bác nghe thấy vậy, đột nhiên nhếch miệng cười.
NCC
“Kết hôn vẫn còn sớm quá, sự nghiệp còn chưa thành công, nào dám bàn đến chuyện kết hôn chứ! Bố mẹ Linh Linh không chỉ yêu cầu hai mươi vạn tiền sính lễ còn muốn em mua nhà ở thành phố Giang Lăng nữa, đến lúc nào em mới mua được chứ!”
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Có lẽ, rất nhanh sẽ có thôi... Đúng rồi, cậu gặp bố mẹ của Linh Linh rồi, quê nhà của Linh Linh ở đâu vậy? Trong nhà cô ấy còn có ai không?”
“Quê của Linh Linh là thành phố Vân Quế, gần vùng biên giới Hoa Việt, nơi đó rất nghèo, người dân rất hung hãn, lần trước em đến suýt bị người ta đánh đấy. Đợi lần sau em có tiền sính lễ và nhà lại đến cầu hôn, đến lúc đó anh Sách đi với em, như vậy em mới có cảm giác an toàn.”
“Thành phố Vân Quế, vùng biên giới Hoa Việt..”
Tiêu Sách lẩm bẩm một câu, mỉm cười trả lời: “Được! Lần sau cậu đến nhà Linh Linh cầu hôn, tôi sẽ đi với cậu, ai dám lên mặt với cậu, tôi sẽ giúp cậu đánh người đó!”.
2
“Ha ha, vậy là tốt nhất, lần trước đến em phải giả vờ là cháu trai mấy ngày, lần sau phải làm ông chủ lớn mới được!” Phương Bác vui vẻ nói.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, rất nhanh đã đến buổi trưa rồi, Cố Minh cũng gọi điện thoại lại, ba người hẹn gặp nhau ở một quán cơm nhỏ.
Tiêu Sách và Phương Bác đến nơi đó trước cùng đợi Cố Minh đến.
Lúc Cố Minh tới nơi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng và hưng phấn, cậu không nói gì, cầm lấy chén trà uống một ngụm lớn.
Phương Bác vội vàng hỏi: “Minh, đàm phán thế nào rồi?”
“Đừng nhắc nữa, lúc đàm phán đến cuối cùng rồi, đối phương đến nước bọt cũng không cho tôi uống, tức giận đến mức cơm trưa cũng không giữ tôi ở lại ăn.” Cố Minh mỉm cười nói.
Phương Bác nhất thời nhíu mày: “Vậy là đàm phán thất bại rồi sao?”
Tiêu Sinh cười nhạt: “Là đàm phán thành công rồi, chỉ là Minh hét giá quá chát, khiến người của đối phương tức giận, cho nên không giữ cậu ấy ở lại ăn. cơm trưa.”
Cố Minh nghe thấy vậy, đột nhiên cười ha ha nói: “Vẫn là anh Sách lợi hại.”
Cậu ngồi xuống, nhất thời đắc ý nói: “Trước kia lúc tôi là phú nhị đại, lúc bố tôi đàm phán hợp đồng thì có gọi tôi đi cùng, tôi cảm thấy rất nhàm chán, chẳng muốn đi tí nào! Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, chuyện trên bàn đàm phán thật sự quá thú vị, đủ loại đấu đá nhau, ra giá, ngồi tại chỗ mặc cả, nhìn thằng nhóc kia sắc mặt xanh mét nhưng lại không thể không đồng ý với điều kiện của tôi, cảm giác thật là sảng khoái!”
Phương Bác vui vẻ nói: “Vậy đã đàm phán được đến mức nào rồi?”
Tiêu Sách cũng tò mò nhìn Cố Minh, thật không thể ngờ Cổ Minh ngoại trừ có ý chí chiến đấu rất mạnh còn có một mặt thiên bẩm như vậy.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.