Chương trước
Chương sau
Lâm Bán Thanh nói xong, Lâm Vân lập tức thất thần, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ta mới mở miệng nói: "Cho dù như thế nào thì cậu ta không phải là địch, cũng không phải người bên kia. Tuổi tác của hai đứa cũng không chênh lệch lắm, chính là có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút. Dựa vào trí thông minh của Ban Thanh thì bố tin là nhất định có thể nhanh chóng trai ra được chuyện bên trong, nhưng mà nhớ kỹ, không thể tùy tiện lật mặt với
cậu ta."
Lâm Bán Thanh nghe thế, khẽ nhếch môi đáp: "Con đang có dự định như thế..."
Có Lâm Vân ở đây, tất cả các cuộc kiểm tra đều được bật đèn xanh, rất nhanh ông ta đã nhận được kết quả kiểm tra rồi.
“Thật kỳ lạ, khối máu đông trong đầu ông cụ ít nhất đã tan bớt một nửa rồi! Hơn nữa còn tránh khỏi vùng chèn lên dây thần kinh, rốt cuộc là làm sao lại được như vậy nhỉ? Với tình hình này, cho dù không tiến hành phẫu thuật thì chỉ cần ý chí của ông cụ đủ mạnh, có khả năng sẽ tỉnh lại được!”
Viện trưởng Lưu nhìn kết quả kiểm tra, kinh ngạc nói.
Ông ta rất muốn Lâm Vân nói cho ông ta biết rốt cuộc là ai làm tất cả những điều này nhưng Lâm Vân sau khi nghe xong phân tích của ông ta, sắc mặt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn không có ý nói cho ông ta biết.
Ông ta cũng không nhiều lời, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lưu, trở lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Vẻ mặt vui mừng, ông ta trực tiếp nắm lấy tay của Tiêu Sách, kích động nói: “Em trai Tiêu Sách! Cậu đúng là giỏi quá, ông cụ thật sự có chuyển biến tốt đẹp rồi, đến viện trưởng Lưu cũng cảm thấy đây là kỳ tích đấy!”
Tiêu Sách cười nhạt, nói: “Lâm đại ca, đừng vui mừng quá sớm, bệnh tình của ông cụ mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng cơ thể của ông quả thực rất yếu, giống như đèn dầu cạn dầu rồi. Cho dù trong đầu không có máu bầm, sức khỏe cơ thể vẫn rất quan trọng, giai đoạn này xảy ra vấn đề gì cũng rất khó nói.”
Lâm Vân nghe vậy, nhất thời ngây người, sau đó không khỏi thở dài một tiếng.
Tiêu Sách cười nhạt, chuyển đề tài nói: “Nhưng mà Lâm đại ca cũng không cần lo lắng quá đâu, cách điều trị của tôi không chỉ làm tan khối máu đông trong đầu ông cụ, mà còn có thể bồi dưỡng các cơ quan khác trong cơ thể ông cụ nữa. Đợi qua mấy ngày nữa tôi lại đến, đại khái sau ba bốn lần thì ông cụ không những có thể tỉnh lại mà cơ thể cũng có thể hồi phục hơn rất nhiều, ít nhất sống thêm mấy năm nữa cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Vân nghe vậy, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nắm lấy tay Tiêu Sách lần nữa.
Ông ta kích động nói: “Em trai Tiêu Sách, ông cụ giao cho cậu, nếu như ông cụ thật sự có thể tỉnh lại hơn nữa cơ thể hồi phục thì sau này cậu chính là người có ơn lớn với nhà họ Lâm tôi, là anh em thân thiết của Lâm Vân tôi!”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, không khỏi sờ sờ mũi, nhìn Lâm Bán Thanh ở bên cạnh.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.