Chương trước
Chương sau
Lâm Bán Thanh này đúng thật còn lạnh lùng hơn cả trong lời đồn, khó trách đám người phú nhị đại như Vương Thông ở thành phố Giang Lăng này lại cấp cho cô ấy cái biệt danh là "tôm hùm nhỏ".
Đôi mắt của Lâm Bán Thanh lạnh lẽo, thoáng nhìn về phía Tiêu Sách. Nhưng tiêu điểm lại không có nhắm vào người anh, cảm giác ánh mắt đó cứ lơ đễnh không xác định, vốn dĩ giống như không nhìn thấy Tiêu Sách vậy.
Mà cho dù là Tiêu Sách, Lâm Vân cùng Lâm Minh Châu có nảy sinh xung đột như thế nào, từ đầu tới cuối người này đều trưng ra một vẻ dửng dưng.
Quả thực, còn điềm tĩnh hơn cả thầy tu ngồi thiền.
Nhưng mà, đúng là xinh đẹp.
"Cậu bạn nhỏ, cậu muốn chúng tôi nhận lỗi cũng đã nhận lỗi rồi, bây giờ có thể nói cho rốt cuộc là cao nhân phương nào đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ này không?"
Lâm Vân mở miệng nói thêm lần nữa.
Tiêu Sách cười nhạt đáp: "Dĩ nhiên, tôi là một người giữ lời hứa. Ông Lâm làm việc sòng phẳng, đương nhiên tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa."
Lâm Vân nghe thế, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động.
Tiêu Sách nhìn thoáng qua đám người ở phía sau Lâm Vân đó, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, vị thần y đã cứu chú Trầm là kiểu người sống ẩn, không muốn để nhiều người biết thân phận của anh ấy, ông bảo mấy người không liên quan ở sau lưng giải tán hết đi."
"Nên mà, nên mà!"
Lâm Vân nghe thế bèn xoay người, điềm tĩnh nói: "Mấy người về trước đi, bệnh tình của ông cụ khá hơn thì tôi sẽ thông báo cho mọi người tới."
Tất cả người ở phía sau ông ta, kể cả Lâm Minh Châu mặt sưng vù như củ cải đó nghe xong đều chỉ có thể ra khỏi phòng bệnh.
Lúc Lâm Minh Châu bước ra khỏi phòng còn bỗng quay đầu lại hung hăng liếc Tiêu Sách và Trầm Y một cái, trong ánh mắt đều là thù hận, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
Tiêu Sách nhìn thấy ánh mắt đó của bà ta lại cười nhạt, cũng không có để ý.
Lâm Minh Châu này chẳng qua là cậy vào nhà họ Lâm có quyền lực mà làm xằng làm bậy thôi, nếu như bà ta không phải là người nhà họ Lâm thì chẳng là cái thá gì.
Cho dù biết được người này oán hận mình, sau này nhất định sẽ tìm chuyện gây khó dễ cho mình, nhưng Tiêu Sách cũng không quan tâm.
Rất nhanh sau đó, phòng bệnh đã trống hơn một nửa rồi. Nhưng cũng không phải là tất cả đều rời đi, chí ít thì vẫn còn ba người không nghe theo lệnh của Lâm Vân.
Một trong số đó chính là Lâm Bán Thanh có ánh mắt lạnh lùng kia.
Cùng với hai người vệ sĩ một nam một nữ thấp thoáng đứng ở sau lưng cách Lâm Bán Thanh nửa bước đó.
Lâm Bán Thanh không nghe theo lệnh của Lâm Vân mà ở lại, Tiêu Sách cũng không quá bất ngờ. Nhưng hai người vệ sĩ này lại cả gan dám ở lại, chuyện này khiến anh cảm thấy có hơi bất ngờ.
Anh nhìn qua hai người này, đột nhiên nhớ lại lúc Vương Thông nói cho anh biết thông tin về cô gái Lâm Bán Thanh này có từng nói, bên cạnh người này lúc nào cũng có hai người vệ sĩ bên cạnh, cực kỳ lợi hại.
Có lẽ hẳn là hai người này, nghe nói bọn họ là anh em sinh đôi, kỹ thuật phối hợp tấn công vô cùng lợi hại.
Tiêu Sách nhíu mày, nghiêm túc đánh giá hai người này. Có lẽ là đi theo Lâm Bán Thanh đã lâu nên biểu cảm của họ cũng chẳng khác gì người kia, đều là kiểu dửng dưng không để ai vào tầm mắt.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.