Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy, Cao Cẩn Băng quả thật ấm áp lẽ như là áo bông nhỏ, còn người phụ nữ ở trước mặt, mới thật sự là tảng băng trôi ngàn năm!
Ngoại trừ người đàn ông trung niên và người phụ nữ này, Tiêu Sách đều không thèm nhìn những người khác một cái.
Anh thu mắt, xoay người bước lại, đỡ bố Trầm và mẹ Trầm dậy, sau đó nhẹ nhàng nói với Trầm Y: “Trầm Y, có chuyện gì vậy?”
“Sao lại thế này!”
Lúc này, người đàn ông trung niên sắc mặt không tốt cũng lên tiếng.
Người phụ nữ tên Lâm Minh Châu kia bị Tiêu Sách làm cho sợ hãi đến mức ôm đầu ngồi xổm trên đất kêu la thảm thiết, khi nghe thấy giọng của người đàn ông trung niên, giống như đã tìm thấy một vị cứu tinh vậy.
Bà ta gào khóc nói: “Lão Lâm, cuối cùng anh cũng tới, anh mà không tới thì có khi em bị người ta đánh chết rồi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói!” Người đàn ông trung niên liếc nhìn đám người Tiêu Sách, lạnh lùng nói.
Thân thể người phụ nữ lập tức run lên, do dự một lúc, vẫn mở lời giải thích rõ ràng, bà ta không dám đổi trắng thành đen, nhưng cũng rất thành thục mà thêm mắm thêm muối vào.
Bên trong phòng bệnh, lập tức rơi vào sự yên bình ngắn ngủi, hai bên đều đang tự tìm hiểu sự việc.
Sau khi Tiêu Sách làm rõ xong, lạnh lùng hừ một tiếng, Vỗ nhẹ vào vai của Trầm Y, dưới tình huống như vậy, mà Trầm Y lại không khai anh ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621735/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.