Chương trước
Chương sau
Nhưng nếu không đánh, cũng chỉ biết ngồi chờ chết, đợi của sổ vỡ ra thì cũng muộn rồi!
“Tiêu Sách sao còn chưa tới?”
Lúc này, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Thiên Diệp cũng rối hết cả lên.
Tuy là Cao Cấn Băng tỏ ra khá bình tĩnh nhưng ai cũng có thể nhìn ra, cô ấy chỉ đang giả và điềm tĩnh, cửa kính xe càng ngày càng vỡ nát, trên khuôn mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Mà lúc này Tiêu Sách cũng đã đi tới trước hai chiếc xe tải.
Trong nháy mắt anh đã thấy rõ tình hình của đám Cao Cấn Băng ở đằng trước, nhưng anh lại không thể xông lên hỗ trợ, dù sao thì người phía bên kia cũng nhiều, lại còn trong đêm tối thế này, ai mà biết được bọn chúng mang theo vũ khí gì.
Nếu bọn họ có giấu súng ống thì dù có là Tiêu Sách cũng không thể bảo đảm có thể bình an. vô sự.
Cho nên, ngay từ đầu, anh đã không định đánh hạ toàn bộ đám người này rồi cứu Cao Cẩn Băng ra.
Anh vọt tới buồng lái của chiếc xe tải phía dưới, một đấm đập vỡ cửa kính xe, bẻ cổ người lái xe, quăng người đó ra ngoài.
Sau đó Tiêu Sách bò lên buồng lái, khởi động xe tải.
Một chân đạp chân ga, xe tải lập tức nổ máy, ngang nhiên vọt lên phía trước.
Tốc độ của chiếc xe tải càng ngày càng nhanh, khoảng cách mấy trăm mét chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.
Hoàng Mãnh và Thiên Diệp nhìn qua kính xe thấy chiếc xe tải đang lao đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bọn họ không biết Tiêu Sách đang ở trong xe, còn nghĩ là chiếc xe tải đó sẽ đâm vào bọn họ, nếu bị đâm thật, dù xe của bọn họ có chắc chắn đến đâu, cũng không tránh khỏi hậu quả bị ép thành bánh mì kẹp thịt.
Chỉ trong thoáng chốc, Hoàng Mãnh đã định mở cửa xe nhảy xuống.
Nhưng không đợi anh ta hành động, Thiên Diệp rất nhanh đã kéo anh ta lại, vội la lên: “Đừng lo lắng, cái xe đó không nhắm vào chúng ta đâu! Chắc là Tiêu Sách ngồi trong xe, anh ta đến cứu chúng ta!”
Cô ta nói xong, Hoàng Mãnh chợt sững sờ.
Cao Cấn Bằng cũng nghi ngờ nhìn Thiên Diệp, không hiểu tại sao cô ta lại phán đoán như vậy.
Thiên Diệp chỉ vào bọn người đang điên cuồng đập phá bên ngoài, thản nhiên nói: “Nếu đối phương muốn đâm chúng ta, thì những người này đã sớm rời đi rồi, nếu không thì rất dễ bị ngộ thương! Mặt khác, nếu bọn họ muốn trực tiếp giết chúng ta thì có thể làm vậy từ lâu rồi, vốn không cần tốn nhiều sức đập cửa xe như vậy! Nếu tôi đoán không làm thì những người này chắc là muốn bắt sống tổng tài... Cho nên tôi khẳng định, người lái chiếc xe đó là Tiêu Sách.”
Cô ta nói xong thì thấy đám người áo đen bên ngoài cửa xe hoảng loạn hết cả lên.
Mà bộ đàm cũng đột nhiên truyền đến giọng của Tiêu Sách, anh thoải mái cười nói: “Thiên Diệp, quả nhiên là vẫn còn cô có tư duy một chút, không như một số người, một chút cũng không biết động não... Mọi người chuẩn bị cho tốt đi, đợi tôi đâm thủng chiếc xe tải chặn đường phía trước thì mấy người lập tức lái xe phá vòng vây.”
Tiêu Sách vừa dứt lời, Hoàng Mãnh đã nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt rất khó coi.
Anh ta biết Tiêu Sách châm chọc mình, nhưng lại không có cách nào để phản kích, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, ghi nhớ những mỉa mai, nhục nhã lúc nãy vào lòng.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.