Chương trước
Chương sau
Vệ sĩ nữ Thiên Diệp mở miệng nói, cô ta nói chuyện rất lạnh lùng, mang theo vẻ bình tĩnh, hình thành nên sự khác biệt rõ ràng với Hoàng Mãnh hở ra là nổi giận.
Mà cô ta nói năng đàng hoàng, Tiêu Sách đương nhiên cũng sẽ không đối chọi với cô ta, anh bình tĩnh nói: "Các người đều không phải xuất thân từ quân nhân giải ngũ, cũng không phải là lính đánh thuê chuyên nghiệp đúng không?"
1
Anh nói xong, Thiên Diệp và Hoàng Mãnh hơi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.
"Bọn tôi quả thật không phải quân nhân giải ngũ, cũng chưa từng làm lính đánh thuê chuyên nghiệp, nhưng bọn tôi là vệ sĩ chuyên nghiệp do công ty Hắc Thủy Hoa Quốc đào tạo, được huấn luyện chuyên nghiệp còn nghiêm ngặt và tàn khốc hơn cả bộ đội đặc chủng, về mặt bảo vệ, bọn tôi mới là người có chuyên môn!" Thiên Diệp nói.
Tiêu Sách nghe xong, thản nhiên cười đáp: "Người có chuyên môn trên giấy sao?"
"Xin lỗi, tôi không có ý mỉa mai các cô, tôi biết công ty Hắc Thủy, cũng đã từng đánh nhau với vệ sĩ hàng đầu của Hắc Thủy, thực lực của mỗi người quả thật rất mạnh. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, công ty Hắc Thủy Hoa Quốc... và công ty Hắc Thủy, tuy có chung nguồn gốc, nhưng hoàn toàn là hai nơi khác nhau. Thực lực của mỗi người các cô, có lẽ không kém những vệ sĩ của tổng công ty Hắc Thủy kia, nhưng về mặt nào đó, chẳng hạn như thực chiến thì vẫn kém xa..."
Tiêu Sách vừa dứt lời, tuy vẻ mặt Thiên Diệp và Hoàng Mãnh rất khó coi, nhưng lại không hề phản bác.
Tiêu Sách nói tiếp: "Không phải các người muốn biết, sao tôi lại biết người đó là sát thủ, sao lại biết trong túi người đó có thuốc nổ? Lát nữa tôi sẽ nói cho các người biết, nhưng bây giờ tôi phải vào trong rồi, bà chủ của các người đang đợi chúng ta, hơn nữa hình như cô ấy cũng rất hứng thú với chuyện này."
Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp và Hoàng Mãnh chợt sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, phía sau cánh cửa phòng làm việc đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đưa anh ta vào đây đi."
Thiên Diệp và Hoàng Mãnh nhìn nhau rồi bỗng nhiên cau mày, bọn họ đều không phát hiện tổng tài đã đến đằng sau cửa, Tiêu Sách đứng cách xa nhất lại phát hiện ra trước!
Ngay lúc này, Hoàng Mãnh bỗng nhiên có một linh cảm chẳng lành, cảm thấy có lẽ mình sắp bị bẽ mặt rồi.
23
Nhưng bọn họ không nói gì, im lặng mở cửa phòng làm việc ra, đứng hai bên trái phải của Tiêu Sách, đưa anh bước vào trong phòng làm việc.
Tiêu Sách lúc này bỗng nhiên thấy hơi phấn khích, về bốn người đẹp Giang Lăng, anh đã biết khá nhiều, nhưng rốt cuộc bốn người đẹp Giang Lăng đẹp cỡ nào, anh vẫn không hề biết.
Mà bây giờ, cuối cùng anh cũng gặp được Cao Cấn Bằng - một trong bốn người đẹp Giang Lăng.
Tổng tài bá đạo, Cao Cấn Băng!
Tuy vẫn chưa gặp được người thật, nhưng chỉ nghe giọng nói lạnh lùng như đang ra lệnh, Tiêu Sách đã biết đây chắc chắn là một người dám nói dám làm.
Sau khi bước vào phòng làm việc, đôi mắt anh lập tức nhanh chóng lướt qua hình bóng ở gần đó.
Ngay sau đó, Tiêu Sách cảm thấy hoa mắt, cả người hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào hình bóng đó, đôi mắt dường như không thể dời đi được nữa.
Đep!
Trong lòng của Tiêu Sách chợt nảy ra sự xúc động như vậy.
Tiêu Sách tưởng rằng trên đời này không có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn dì Hàn nữa, cho dù là đẹp như dì ấy cũng không thể nào có, dì Hàn chính là người đẹp nhất.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy gương mặt thật sự của Cao Cấn Bằng, Tiêu Sách không thể không thừa nhận, quả thật còn có người có vẻ ngoài không thua dì Hàn chút nào!
Đẹp đến lạ thường!
Ngũ quan tinh xảo, mỗi một chỗ đều rất vừa vặn, vóc dáng thon thả cao ráo, mỗi một chỗ đều đã được ông trời chạm trổ hàng trăm ngàn lần, chắc chắn không thể tìm được chút khuyết điểm nào, thêm một phần bớt một phần, dường như đều sẽ trở nên mất cân đối, như thế này mới đúng là hoàn hảo.
Nhưng điều khiến Tiêu Sách kinh ngạc nhất là, đôi mắt sáng ngời đó của cô ấy, giống như hai viên đá quý sáng chói ngời ngợi, có thể xuyên thẳng vào lòng người, nhìn thấy tất cả.
Tiêu Sách sững sờ một lát mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt trở nên bình tĩnh.
Suy cho cùng, tuy Cao Cẩn Băng vô cùng xinh đẹp, nhưng Tiêu Sách là người từng được dì Hàn tôi luyện, sức miễn dịch với cái đẹp cũng cao hơn người bình thường nhiều.
Nhưng anh có thể khôi phục lại bình thường nhanh như vậy, quả thật cũng khiến Cao Cấn Băng rất ngạc nhiên.
Cô ấy nói: "Anh Tiêu Sách, rất vui được gặp anh, chuyện lần trước may mà có anh hóa giải, nếu không thì có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm rồi."
Tiêu Sách khẽ mỉm cười, không nói gì, anh biết lời cảm ơn của Cao Cấn Băng không phải là chuyện chính.
Quả nhiên Cao Cấn Băng tiếp tục nói: "Nhưng quả thật tôi cũng rất nghi ngờ, rốt cuộc sao anh lại phát hiện tên sát thủ đó không bình thường, sao lại biết được trong túi cậu ta có thuốc nổ? Trước khi chúng ta bàn chuyện hợp tác, tôi hy vọng anh có thể giải thích nghi hoặc một chút, cũng dễ cho tôi hiểu rõ hơn về năng lực của anh Tiêu Sách."
Cao Cấn Băng nói xong, Thiên Diệp và Hoàng Mãnh cũng dỏng tai lắng nghe.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cao tổng, trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi có thể hỏi cô một vấn đề cá nhân được không? Nước hoa cô dùng là "Nước mắt của thần thánh Thebes" sao? Mùi hương


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.