Tiêu Sách cũng không giải thích gì, anh nói: "Tôi biết các cậu đang lo lắng cái gì. Bất kể là lo lắng những thứ làm ra, không bán được, hay thậm chí là bán được thì lợi nhuận cũng rất thấp. Rất nhiều nhà máy tương tự đã đóng cửa, nếu họ không vỡ nợ thì ít nhất đã có thể kéo dài chút hơi tàn, nhưng thật sự là họ đã rơi vào bế tắc... Tôi đã suy nghĩ về tất cả những điều này và cũng đã có một giải pháp chung. Một khi giải quyết được vấn đề, thì sẽ thu được lợi nhuận và chắc chắn nó sẽ không ít hoặc chậm hơn so với việc các cậu mạo hiểm đến nước Ấn buôn bán ma túy..."
Phương Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Sách, không biết sự tự tin của Tiêu Sách đến từ đâu.
Tiêu Sách lại bình tĩnh nói: "Tiểu Bác à, vấn đề lớn nhất lúc này là cần ít nhất năm mươi vạn đầu tư trong giai đoạn đầu xây dựng nhà máy, còn những chuyện khác thì không thành vấn đề! Cậu theo tôi đi, cho tôi một tháng, nếu trong vòng một tháng tôi không thể xây dựng nhà máy, vậy cậu muốn làm gì thì làm, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu!"
Phương Bác nghe xong thì sáng mắt lên, anh ấy nói: "Anh Sách, anh nói nghiêm túc ư? Nếu một tháng mà anh chưa xây xong nhà máy, thì sẽ giúp bọn em làm một chuyến sao?"
Dường như Phương Bác cảm thấy Tiêu Sách không thể làm được, anh cười và nói: "Anh Sách, không phải là em cố ý làm anh mất tinh thần đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621668/chuong-50.html