Nếu như tình huống của dì Hàn thật sự giống như những gì Phương Bác nói, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy, dì Hàn quay trở về có lẽ muốn gặp anh một lần, mà ngày hôm qua, chính là từ biệt!
“Hy vọng không phải như vậy..." Tiêu Sách lẩm bẩm nói, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này Tiêu Sách chỉ cảm thấy một mà sương mù dày đặc bao phủ lấy mình, dì Hàn trong trí nhớ của anh lúc này giống như trở thành một người khác.
Không lâu sau, Tiêu Sách đã quay trở về nhà rồi.
Anh đẩy cửa ra, nhìn căn phòng không một bóng người, nhìn chăn bông được gấp gọn gàng, đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ.
Anh hít sâu một hơi, cũng mặc kệ lúc này là rạng sáng, chạy xuống tầng dì Hàn ở, dùng sức gõ cửa.
“Dì Hàn, dì Hàn dì mở cửa đi...”
Thật lâu, cũng không có người đáp lại.
Tiêu Sách cẩn thận lắng nghe, phát hiện trong phòng không có một âm thanh nào, nhất thời nghiến răng, dùng sức phá cửa.
Trong nhà của dì Hàn vẫn bày biện như bình thường, căn phòng ngủ đơn sơ mà ngăn nắp sạch sẽ, lúc này cũng đã trống không, chiếc chăn bông lạnh lẽo, không còn dấu tích của dì Hàn nữa.
Tiêu Sách hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Anh quay trở lại phòng mình lần nữa, cuối cùng phát hiện ra một tờ giấy được kẹp trong chiếc chăn bông được xếp gọn gàng, trên đó có vài đoạn với nét chữ rất đẹp.
“Tiêu Sách, khi cậu trở về, có lẽ dì Hàn đã đi rồi, thật xin lỗi, dì Hàn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621647/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.