Phương Mộc mà Tiêu Sách nói là hoa khôi của lớp anh thời cấp ba.
Phương Mộc phóng khoáng, giỏi xã giao, thành tích học tập rất tốt, lại khôn khéo.
Học sinh nam trong lớp lúc đó, hơn một nửa đều theo đuổi cô ấy, Phương Bác cũng theo đuổi nhưng đã bị từ chối.
Bây giờ nhìn thấy Phương Mộc, Tiêu Sách đột nhiên có chút nhớ về năm đó.
“Anh Sách, đang nhìn gì vậy? Say mê thế.” Lúc này, Phương Bác mỉm cười, vỗ vai Tiêu Sách hỏi.
Tiêu Sách chỉ vị trí của Phương Mộc, mỉm cười nói: “Nhìn nữ thần năm đó của cậu kìa, Phương Mộc, không ngờ có thể gặp cô ấy ở đây, có muốn đi chào hỏi không?”
Phương Bác đột nhiên sững sờ, cười khổ nói: “Anh Sách, chuyện trẻ con năm đó, bây giờ đừng nhắc lại nữa, cô ấy sớm đã không phải nữ thần của em nữa rồi.”
“Hơn nữa, em khuyên anh cũng đừng đi chào hỏi làm gì, con người sẽ thay đổi, cô ấy có thể không như những gì anh nghĩ đâu.”
Tiêu Sách nghe thấy lời này thì nhíu mày, mỉm cười nói: “Sao lại nói như vậy? Thằng nhóc này, không phải cậu vẫn chưa quên chuyện bị cô ấy từ chối chứ? Sợ gặp lại cô ấy sao?”
Phương Bác trợn mắt nói: “Chẳng liên quan!”
Anh ấy ghé tai thì thầm với Tiêu Sách: “Anh Sách, chỉ là em nghe được một vài tin đồn không hay về Phương Mộc, nghe nói cô ấy đã trở nên khá là…”
“Tin đồn chưa chắc đã là thật, cho dù như thế nào, gặp bạn cũ cũng phải đi chào hỏi một tiếng.” Tiêu Sách mỉm cười, bước xuống tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/259530/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.