Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã được bao lâu, Văn Đồng mới từ từ tỉnh lại thần trí bắt đầu sáng suốt, da thịt mát diệu dần.
Chàng lăn qua cựa lại dưới đất một hồi cảm thấy sự khó chịu trong người đã hoàn toàn tiêu tan mất nhưng khắp thân ê ẩm, đau nhức khôn tả.
Chàng bắt đầu nghĩ lại sự việc vừa qua từ lúc chiến đấu với Ma cung, đến khi nghe tiếng kêu hoảng hốt của Thanh Sương, chàng bị Ma cung đánh thương, tức giận đánh trả lại rồi mê man mất. Trong lúc hôn mê hình như có ai vận công độ khí chữa thương hộ mình nhưng tại sao giờ lại nằm nơi đây? Khương Trạch cùng Thanh Sương đâu rồi? Theo thương thế của ta hiện giờ hình như đã bớt đi rất nhiều, vậy thương thế tại sao có thể giảm bớt được? Ai đã cứu ta?...
Những câu hỏi cứ tiếp tục đưa lên óc chàng kết quả chàng có thể giải đáp được đôi phần sự giải đáp ấy là mùi thơm dịu nhẹ phảng phất qua lỗ mũi chàng vội vả mở mắt ra xem thì ra cách mặt chàng không đầy ba tấc có một nhánh cây trắng như ngọc trụi lủi không hề có một chiếc lá, trên đọt cây ấy sanh ra một quả hình sáu cạnh to bằng trứng chim, mùi thơm dịu ngọt đã từ trong trái ấy tiết ra.
Văn Đồng trông thấy không khỏi vui mừng, chàng nhờ có lần nghe sư phụ giảng qua hình thù của trái cây này, bảo đấy là “Lam Điền Ngọc Quả”, ai được ăn vào không những dung nhan tăng phần trẻ đẹp, mà còn có công lực chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/46166/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.