Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà, giữa đại thính có hai người đang đánh nhau kịch liệt, chưởng phong ào ào thổi ra tứ phía, cát bụi tung bay như trận cuồng phong bão táp.
Một người hình thù cao lớn, tính uy lẫm liệt, mặt đỏ áo xám. Còn người kia chính là thiếu niên đẹp đẽ dẫn đường cho Văn Đồng đến đây.
Cụ già áo xám giận dữ, đôi mắt lộ hung quang, chưởng thế đánh ra như tận dụng cả sức lực bình sanh muốn cùng đối phương thí mạng ngặt một nỗi cửa ngõ bốn bên, thảy đều đóng kín khiến cho thiếu niên phải lúng túng tránh né mệt nhọc.
Bấy giờ Văn Đồng đã nhìn rõ cụ già ấy không ai xa lạ, chính là người đã theo chàng từ “Thiết Cốc môn” đến núi Vu Sơn “Thiên Thủ Thần Long” Khương Trạch chàng vội quát to :
- Ngưng tay! Đều là người nhà cả.
Người chàng theo lời quát hạ mình xuống đất đứng giữa Khương Trạch cùng thiếu niên.
Khương Trạch vừa thấy Văn Đồng trong lòng không khỏi vui mừng, vội vã thu tay lại đứng sang bên.
Nhưng thiếu niên kia thấy Văn Đồng đã đến, không những không ngưng tay, còn thừa lúc đối phương không đánh, vừa ra tay vừa quát lớn :
- Huynh đài đến rất đúng lúc, mau giúp đệ giết lão thất phu ấy đi!
Văn Đồng hừ lên một tiếng, lập tức chận ngay thế tiến của thiếu niên, trầm giọng nói :
- Các hạ có nghe lời nói của tôi vừa rồi chăng?
Thiếu niên vội dừng tay lại, trố mắt nhìn Văn Đồng, giọng lạnh lùng :
- Chẳng lẽ huynh đài đã quên lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/46164/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.