Trăng liềm lơ lửng trên trời, ánh sao lốm đốm sáng, một đêm mờ ảo của trăng non, khu rừng tĩnh mịch lạ thường.
Dưới gốc cây Bá to lớn rậm rạp, một bóng người như ma quỷ đột nhiên xuất hiện.
Người này mặc áo dạ hành, thân hình cao lớn, sau lưng đeo một binh khí quái gở. Ánh trăng mờ soi vào mặt người ta thấy sắc diện ông ta xanh mét rợn người.
Đứng dưới gốc cây lắng tai nghe ngóng giây lâu đôi mắt dáo dác nhìn quanh tứ phía, đoạn tru mỏ hú lên một tiếng như quỷ kêu đêm.
Một bóng người lẹ làng theo tiếng ám hiệu phi tới, khẽ cất tiếng hỏi :
- Có phải Hạnh bài chủ đấy chăng? Sao giờ này mới đến?
Người áo đen hừ một tiếng, lạnh lùng đáp :
- Dịch bài chủ tưởng tại hạ đi chuyến này dễ lắm sao? Đừng lầm thằng nhãi ấy là dễ ăn ha, ha coi bộ lanh hơn chúng ta nữa đấy.
Người vừa đến thân hình nhỏ nhắn, mặt bịt khăn xanh nghe nói, đôi mắt trợn tròn, cười nhạt.
- Hạnh huynh chớ nên nghi ngờ, chỉ vì tại hạ phát hiện không chỉ mình thằng nhãi con ấy mà còn...
Người áo đen nghe nói giật mình, vội vã hỏi :
- Còn ai?
- Trước đây không lâu, đệ gặp Ân Dương Tử Linh bang Đơn Phụng đàn. Đàn chủ thống lãnh mấy tay em út, cùng với Luyện Hồn cốc lão tam, hấp tấp đi về hướng ấy, đệ...
Người áo đen ngoắc tay cản ông ta lại, rồi cúi đầu suy nghĩ.
Giây lát người bịt mặt như không nín được lên tiếng tiếp :
- Hạnh huynh, Giáo hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/46160/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.