Trời càng về đêm, gió rừng càng thổi mạnh, giữa đám rừng Tòng, cảnh vật bắt đầu mờ ảo.
Chỉ thấy năm đường kiếm xanh chớp nhoáng vun vút công vào hướng giữa tròng.
Bỗng... một tiếng cười dài xé tan bầu không khí vọng đến, một chàng thiếu niên áo lam từ trên không hạ mình xuống giữa trận.
Năm người áo đen thảy đều giật mình, không hẹn mà đều dừng tay cả lại.
Người thiếu niên áo lam ấy là ai? Chính là Văn Đồng mà nãy giờ ẩn trên thân cây cao lượt trận, chàng đưa mắt nhìn về hướng năm người áo đen một lượt, đoạn lạnh lùng hỏi :
- Mạng của hai người này, các ngươi cũng muốn lấy sao?
Người áo đen cao lớn khi nãy, hừ lên một tiếng hất hàm :
- Tiểu tử, ngươi là ai?
- Người Đoạt Phách!
- Người Đoạt Phách? Ha ha...
Người áo đen tỏ ra khinh khi ngửa mặt lên trời cười lớn :
- Im mồm!
Văn Đồng thét lên một tiếng, gương mặt lạnh lùng đôi mắt sáng quắc nhìn chầm chập vào đối phương.
Người áo đen bỗng cảm thấy như lạnh cả người vội lùi ra sau một bước.
Văn Đồng gằn từng tiếng một :
- Không hỏi đến không được mở miệng!
Nói dứt, không thèm ngó ngàng đến bọn áo đen có phản ứng hay không, chàng quay người về phía Hàn Tú hỏi :
- Hai người được gọi là “Điểm Thương song tú” ắt là môn hạ đệ tử của Điểm Thương phải chăng?
Từ khi Hàn Tú biết sư đệ đã bị kỳ độc vào mình, ông ta lo lắng vô cùng giờ thấy thiếu niên áo lam bỗng nhiên xuất hiện, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/46158/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.