Chương trước
Chương sau
Hôm ấy, nơi Lan Như Cung trên đỉnh Côn Luân, đại môn được mở rộng trông ra náo nhiệt khác thường.

Hai chiếc bàn tiệc được đặt giữa nơi đại sảnh. Một bàn đã ngồi đủ sáu người còn bàn kia cũng có mặt sáu người nhưng còn chiếc ghế để trống chưa thấy kẻ đến. Mọi người cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa như đang trông đợi.

Người ta để ý thấy các vị cao thủ Chưởng môn của các chính phái Trung Nguyên thảy đều có mặt hôm nay. Bàn sáu người đã ngồi đủ là Nga Mi chưởng giáo Huyền Hạc chân nhân, Phổ Điền Thiếu Lâm cao tăng Tính Huệ Đại sư, Điểm Thương đệ nhất cao thủ Tôn Cao, Thái Cực Danh Tu Kính Hồ, Côn Luân nhị lão Thiết Kiếm lão nhân Triệu Đàm cùng Triệu Cổ Nguyệt.

Bàn phía bên kia là Nga Mi song tử hai vị trong Võ lâm Tam lão Như Thánh Di Trung cùng Khất Tiên Quản Hằng với lại Côn Luân song tiên. Mười hai vị cao thủ đương thời tuy trên mặt cười nói vui vẻ nhưng trong lòng ai nấy đều lo âu hồi hộp không hiểu lát nữa sự việc diễn biến lành dữ thế nào.

Trong lúc ấy bỗng bên ngoài có bốn vị môn hạ đệ tử của Côn Luân dẫn một cụ già thân hình vạm vỡ, mặt đỏ áo xám từ từ đi vào.

Mọi người vừa trông thấy kẻ ấy thảy đều rần đứng dậy, kẻ đến vừa vào đến trong điện, đã chắp tay xá mười hai vị cao thủ lên tiếng nói :

- Quí vị vẫn mạnh khỏe?

Khất Tiên Quản Hàn, một trong tam lão thấy kẻ vừa đến liền cười nói :

- Chu Cát lão nhi, quí Chưởng môn Vũ Văn thiếu hiệp sao chưa thấy đến?

Thì ra người ấy chính là Võ lâm Tam lão Thiên Thủ Thần Long Chu Cát Phác. Vừa nghe nói tỏ sửng sốt giây lát mới trả lời :

- Bỉ Chưởng môn nhân quyết không thể nào thất hẹn đâu, hiện giờ chẳng qua mới đến giờ Ngọ vậy mà.

Như Thánh Di Trung đứng bên tiếp lời hỏi :

- Chu Cát lão nhi. Một năm mấy không gặp mặt, bạn đã gởi thân vào môn hạ của Thiết Cốc môn, việc này lão cùng lão ăn mày cảm thấy có điều quái lạ, có thể rõ nguyên nhân cho biết chăng?

Chu Cát Phác chưa kịp lên tiếng đáp. Nam Cực lão nhân đã xen lời :

- Chu Cát huynh từ xa đến đây, vậy mời vào ngồi trước đã.

Chu Cát Phác mỉm cười cảm tạ, không khách sáo gì nữa, liền đến bên Như Thánh Di Trung ngồi xuống. Đợi cho mọi người đều lại xong xuôi Chu Cát Phác mới nói với Di Trung :

- Việc riêng của ba anh em chúng ta, đợi lát nữa xong việc rồi sẽ nói nhiều.

Đoạn ông quay sang mọi người nghiêm nghị nói :

- Khi bản Chưởng môn nhân đã đến đây rồi, lão hủ có lời căn dặn quí vị nên nhớ một việc. Nếu có điều gì quan hệ đến Triệu Chấn Cương xin chư vị tốt hơn chớ đề cập đến.

Mọi người nghe nói đều tỏ vẻ ngơ ngác. Đôi mắt như khó hiểu nhìn chằm chặp vào ông ta, một phút đồng hồ trôi qua. Nam Cực lão nhân như không nhị được mỉm cười hỏi :

- Chu Cát huynh có thể cho biết nguyên do của việc ấy không?

Chu Cát Phác đưa mắt liếc nhìn mọi người một lượt đoạn chậm rãi đáp :

- Nội tình trong ấy tại hạ cũng chỉ biết có hạn, nhưng tại hạ dám cho cácvị biết một điều là bản Chưởng môn nhân cùng Triệu Chấn Cương tuyệt nhiên không có thân thích gì cả, trái lại còn có mối thù giết cha nữa là khác.

Tin này khiến cho mọi người ai nấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng sau một giây, mặt họ tỏ ra có sắc vui.

Chu Cát Phác xem thấy như vậy, trong lòng không khỏi phân vân khó hiểu. Tuy việc chết sống của Triệu Chấn Cương Văn Đồng không thèm đếm đếm xỉa đến nữa, nhưng hoả thiêu Cửu Hoa sơn trang khiến cho mẹ con phân ly, hiện giờ mẹ chàng chết sống thế nào cũng chưa biết, việc này liệu chàng đâu dễ bỏ qua, thế mà họ vui vẻ là nghĩa làm sao?

Trong lúc ấy, bên ngoài có một đệ tử phái Côn Luân chạy vào báo. Thiết Cốc môn Chưởng môn nhân đã đến dưới chân núi.

Từ chân núi lên đến Lan Như Cung chỉ cách xa có mấy dặm đường. Với khinh công của Văn Đồng, chỉ trong phút chốc có thể đến nơi.

Côn Luân nhị lão được tin, đã rời khỏi ghế đứng lên chậm rãi đi đến bàn bên kia. Nam Cực lão nhân như đã biết ý nhìn hai người gật đầu, Nhị lão liền quay người về hướng cửa lớn đi ra.

Một khắc đồng hồ trôi qua, ngoài điện có tiếng chân bước dồn dịp, ai nấy đều biết là Văn Đồng đã đến nên đều đứng dậy chờ đợi.

Trong lúc ấy, một thiếu niên anh tuấn, thần thái phi phàm, mình mặc áo lam đi giữa, Côn Luân nhị lão đi kề hai bên từ từ bước vào trong điện.

Chu Cát Phác liền tiến lên hai bước, cung tay thân chào vị thiếu niên nói :

- Chưởng môn nhân vẫn khỏe?

Văn Đồng đưa tay ra nắm lấy tay Chu Cát Phác mỉm cười hỏi lại

- Lão tiền bối khỏe!

Đoạn chàng chắp tay thi lễ quanh một lượt :

- Phiền chư vị đã chờ lâu.

Nga Mi chưởng giáo Huyền Hạc chân nhân cứ ngơ ngác nhìn về phía Văn Đồng thầm nghĩ :

“Tại sao hôm nay y lại vui vẻ nói năng nho nhã lễ độ, thật khác hẳn với trước nhiều lắm”

Nam Cực lão nhân đợi cho Văn Đồng vào bàn ngồi xong, tay liền nâng ly rượu tỏ ra thành khẩn nói :

- Vũ Văn thiếu hiệp đường xa đến đây lão hủ xin kính ly rượu này để lòng cảm tạ.

Văn Đồng cũng vội vàng nâng ly rượu trước mặt lên đáp lễ nói :

- Không dám, sau này còn cần đến sự chỉ giáo của lão tiền bối nhiều lắm.

Nam Cực lão nhân lièn cười ha hả nói :

- Thiết Cốc môn từ nay về sau, dưới sự lãnh đạo của thiếu hiệp. Có thể nói ngày chấn hưng cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Văn Đồng luôn luôn tỏ vẻ khiêm nhường, miệng cứ mỉm cười tươi vui. Như vậy thì không còn lầm nữa, hôm nay Văn Đồng tỏ ra rất ôn hòa khiêm tốn, không còn ngang tàng ngạo nghễ như trước kia. Nam Cực lão nhân sau khi nhấm với Văn Đồng một hớp rồi, ông lại quay sang mời mọi người cạn chén. Rượu được ba tuần, Nam Cực lão nhân nghiêm trang cất tiếng :

- Chuyến này Côn Luân song tiên mời các vị đến đây mục đích là để giải quyết một vụ án sáu năm về trước...

Nói đến đây, ông đưa mắt quét nhìn mọi người một lượt đoạn tiếp :

- Sáu năm trước đây, Nga Mi chưởng giáo, Thiếu Lâm Giám Viện cùng Điểm Thương Tôn đại hiệp mọi người giúp cho Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ trả thù cho bạn và lấy lại quyển Chu Tước Hoàn nên đã đến Cửu Hoa sơn trang lý luận với “Càn Khôn Thủ” Triệu Chấn Cương, vì lời lẽ sao đấy mà trở nên động thủ, kết quả bị kẻ gian thừa cơ đốt phá Cửu Hoa sơn trang thành bình địa, kẻ chết người thương chẳng biết bao nhiêu. Chỉ còn vợ chồng Triệu Chấn Cương cùng sư đệ Vương Khôi hiện giờ không biết hạ lạc nơi nào...

Nói đến đây ông đưa tay chỉ Vũ Văn Đồng giới thiệu :

- Vị Vũ Văn thiếu hiệp tức là người thừa kế của Triệu Chấn Cương...

Văn Đồng vội vã đứng dậy khoát tay ngăn lại nói :

- Lão tiền bối xin tạm ngưng giây lát. Tại hạ có một việc quan hệ để thanh minh.

Nam Cực lão nhân ngạc nhiên im lại đưa mắt nhìn về phía Văn Đồng tỏ ra khó hiểu hỏi :

- Thiếu hiệp có việc gì trọng yếu để thanh minh?

Nét mặt Văn Đồng nghiêm trang nhìn mọi người một lượt lớn tiếng nói :

- Triệu Chấn Cương không phải là thân phụ của tại hạ. Khi lão tiền bối có trần thuật xin đừng dùng tiếng ấy để xưng hô.

Lời vừa nói ra, mọi người có mặt trừ Chu Cát Phác ra không ai mà chẳng giật mình.

Nam Cực lão nhân ấp úng nói :

- Vũ Văn thiếu hiệp, việc này...

Văn Đồng tiếp :

- Nguyên nhân trong ấy, lát nữa tại hạ sẽ nói rõ ra cho chư vị rõ. Giờ xin lão tiền bối tiếp tục nói nốt.

Nam Cực lão nhân do dự giây lát đoạn tằng hắng một cái chậm rãi nói :

- Lúc ấy cũng nhờ phước trời nên Vũ Văn thiếu hiệp đã may mắn thoát nạn, đồng thời gặp được một dị nhân truyền thụ cho tuyệt nghệ kinh người. Bởi thế nên những nhân vật của sáu đại môn phái đã lên Cửu Hoa sơn trang gây sự năm ấy, giờ đây vốn là kẻ đối tượng để cho Vũ Văn thiếu hiệp tìm kiếm phục thù...

Nói đến đây, ông liền đưa mắt chỉ sang Huyền Hạc chân nhân Chưởng môn phái Nga Mi tiếp :

- Buổi hội ngộ hôm nay nguyên nhân do Vũ Văn thiếu hiệp lên Nga Mi sơn tìm Huyền Hạc chân nhân để đIều tra kẻ cầm đầu đã đốt sơn trại. Cũng may nhờ Côn Luân song tiên đến kịp sau khi ngẫm nghĩ sự tường thuật của đôi bên thấy trong ấy có điều phức tạp nên mới ra mặt làm kẻ điều hòa và buộc Huyền Hạc chân nhân trong nửa năm nữa phải cho người tìm kiếm cho ra nơi ở của Vương Khôi...

Huyền Hạc chân nhân bỗng nhiên niệm câu Phật hiệu, cắt đứt lời nói của Nam Cực lão nhân rồi từ từ đứng lên mặt như thẹn thùng nói :

- Bần đạo thật bất tài, mãi đến hôm nay vẫn chưa tìm ra tin tức của Vương thí chủ, bần

đạo xin cam chịu tất cả những lỗi ấy.

Nam Cực lão nhân thở ra một tiếng khoát tay nói :

- Mọi việc phải quấy, đợi lão hủ kể xong, rồi nhờ các vị đưa ra ý kiến để giải quyết.

Huyền Hạc chân nhân cảm tạ ngồi xuống, Nam Cực lão nhân đưa mắt nhìn qua một lượt rồi trịnh trọng tiếp :

- Hôm nay tin tức của Vương Khôi đại hiệp vẫn chưa tìm thấy, Huyền Hạc chân nhân lại tự nhận mình có lỗi, hình như không còn tránh được...

Thiếu lâm tự Tĩnh Huệ đại sư niệm câu Phật hiệu, đoạn đứng dậy hỏi :

- Bần tăng dám đứng ra bảo đảm, Huyền Hạc đạo huynh không có tội lỗi gì cả...

Nam Cực lão nhân khoát tay nói :

- Đại sư là người trong cuộc. Xin chớ nóng tính!

Đoạn nghiêm nghị nói với mọi người có mặt :

- Vụ án này ai phải ai quấy, xin chủ vị suy nghĩ và cho biết ý kiến.

Trong lúc Nam Cực lão nhân đang nói chuyện thì Văn Đồng vẫn tỏ vẻ khoan dung như không có vẻ gì gọi là tức giận cả, khiến cho Huyền Hạc chân nhân và mọi người trong cuộc ai nấy đều hồi hộp không biết vị thiếu niên này sao nay sắc thái lại thay đổi lắm thế, có lẽ chàng ta đã có một sự tính toán gì rồi chăng? Nam Cực lão nhân nói xong, đôi mắt từ từ quét nhìn mọi người một lượt rồi ngồi xuống ghế, bầu không khí từ phút ấy bắt đầu trầm lặng nặng nề.

Khất Tiên Quản Hằng đưa mắt nhìn sang Thiên Thủ Thần Long Chu Cát Phác cười nói :

- Lão nhi, người có ý kiến gì chăng?

Chu Cát Phác mỉm cười lắc đầu nói :

- Tại hạ đã là người của Thiết Cốc môn thì làm sao có quyền phát biểu.

Khất Tiên Quản Hằng cười nói :

- Hay đa! Người thối thác thật là khéo, chúng ta Võ lâm Tam lão lâu nay ý kiến vẫn là một, lát nữa ta cùng lão già kia bàn luận xong rồi chẳng lẽ người lại từ chối nữa sao?

Chu Cát Phác nghiêm giọng nói :

- Nhị huynh cứ lấy sự công bằng mà phán đoán được rồi.

Như Thánh Di Trung tăng hắng một cái đoạn từ từ đứng dậy nói :

- Di mỗ có mấy lời ngu ngốc không hiểu chư vị có muốn nghe chăng?

Mọi người đồng bàn dều lên tiếng nói :

- Xin lão tiền bối cứ cho biết cao kiến.

Văn Đồng vẫn ngồi im mỉm cười.

Như Thánh Di Trung cất tiếng :

- Ý kiến của Vũ Văn thiếu hiệp thế nào?

Văn Đồng vội cung tay đáp :

- Tiền bối có lời cứ nói vãn bối xin cung kính chờ nghe!

Di Trung gật đầu quay sang mọi người nói :

- Di mỗ tuy đã lâu ít lai vãng giang hồ, song đối với hành vi của Thiết Cốc môn Chưởng môn nhân Triệu Chấn Cương, cũng đã nghe qua rất nhiều, vì thế nên mới có lời phán đoán. Cũng bởi vì hành vi thường ngày đó, mới khiến cho Nga Mi cùng năm đại môn phái kia vừa tiếp được phong thơ, đã không nghi ngờ liền quả quyết là sự thật mới có việc xảy ra như vậy.

Nói đến đây ông ngưng giây lát, đưa mắt nhìn vào mặt Văn Đồng để dò xem.

Nhưng thấy chàng vẫn mỉm cười ngồi nghe, không có gì tỏ ra tức giận cả, trong lòng không khỏi lấy làm lạ nghĩ :

“Quái lạ này sao chàng ta lại thay đổi khác hẳn đến thế?”

Trầm ngâm giây lát ông tiếp :

- Giờ cứ tạm cho là Triệu Chấn Cương đại hiệp có tội đi nhưng môn hạ của họ đâu có dính líu gì, bởi thế nên Di mỗ suy luận, lúc ấy hành động của sáu đại môn phái không hề có ý làm hại những kẻ khác đâu..

Huyền Hạc chân nhân mọi người nghe nói đến đây, gương mặt lo lắng nãy giờ liền đổi vẻ vui tươi, lúc ấy tiếng nói của Di Trung lại tiếp :

- Cửu Hoa sơn trang vì lo ứng phó với sáu đại môn phái nên đã bị kẻ gian thừa cơ thiêu rụi, bị thương cùng chết chóc quá nhiều, khiến cho Vũ Văn thiếu hiệp phải bị cảnh đau lòng mẫu tử lìa nhau, hậu quả ấy thật ra sáu đại môn phái chịu hoàn toàn trách nhiệm truy cho ra, không được như thế rồi bỏ qua mọi việc.

Như Thánh Di Trung nói đến đây, bỗng nhiên ngưng lại sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía Huyền Hạc, Tuệ Tĩnh mọi người trầm giọng nói tiếp :

- Nhưng sáu năm nay các vị cứ đóng cửa thanh tu, không hề nghĩ đến việc tìm kiếm thủ phạm để đến nay không có lời lẽ gì để nói với Vũ Văn thiếu hiệp cả. Các vị thử nghĩ, có tội hay vô tội? Có lẽ chẳng cần Di mỗ trả lời!

Câu nói khiến cho Huyền Hạc chân nhân, Tĩnh Huệ đại sư cùng Tông Cao ba người vừa nghe xong thì mồ hôi lạnh đã toát đầm đìa, đưa mắt nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng.

Phải biết năm ấy khi Cửu Hoa sơn trang bị cháy, người của sáu đại môn phái cũng thấy có điều khác lạ, nhưng mệnh ai nấy đều ra đi không hề can thiệp đến, hành vi đó đã mất đi bổn tính nghĩa hiệp của giang hồ rồi. Huống hồ chi là điều do họ gây nên, thành thử ai nấy đều cảm thấy thẹn thùng khôn kể. Văn Đồng xem thấy sắc mặt của ba người, chàng vẫn mỉm cười không nói năng gì cả, hình như đang đợi việc gì...

Bầu không khí im lặng được giây phút, bỗng nghe Tĩnh Huệ đại sư niệm câu Phật hiệu từ từ đứng dậy chắp tay nói :

- Bần tăng mấy năm nay không nghĩ đến điều đó. Lời trách của Di thí chủ rất đúng, bần tăng cùng mấy bạn không dám cầu khoan dung, tội trạng do Vũ Văn thí chủ đưa ra vậy.

Nói dứt ông cúi đầu chào mọi người một cái rồi từ từ ngồi xuống, đôi mắt nhắm lại im lặng nghe. Huyền Hạc chân nhân cùng Tôn Cao cũng tỏ ra hối hận. Gương mặt trang nghiêm cúi đầu im lặng. Kỷ dư mọi người dều đưa mắt tập trung vào người Văn Đồng xem chàng phân xử thế nào. Vì căn cứ theo sự đồn đãi gần đây, tánh tình của vị thiếu niên trước mặt ương ngạnh vô cùng nếu đụng vào chàng ít có ai hy vọng sống sót, vậy thì hôm nay tánh mạng của ba vị Chưởng môn đại phái đây sẽ thế nào. Bầu không khí trong đại thính giờ đây nặng nề trầm trọng. Cơ hồ như tiếng thở của mọi người giờ đây đều nghe rõ cả. Văn Đồng vẫn mỉm cười từ từ cất tiếng nói :

- Tại hạ hôm nay đến đây dự hội, mục đích cùng nửa năm trước khác hẳn, hơn nữa vừa rồi được mắt thấy tai nghe mọi sự, chứng tỏ chánh nghĩa của võ lâm vẫn còn tồn tại, lòng người vẫn còn biết phải quấy. Tại hạ thật đã cảm thấy an ủi lắm rồi.

Ngưng giây lát, mắt chàng đưa sang nhìn Tĩnh Huệ đại sư, Huyền Hạc chân nhân cùng Tôn Cao ba người trầm giọng tiếp :

- Niệm tình ba vị đã biết lỗi, tại hạ không muốn chấp vẫn làm gì nữa. Ân oán sáu năm nay từ nay có thể hủy bỏ vậy.

Lời nói ấy vừa thốt ra, mọi người có mặt không ai mà chẳng mừng, hơn nữa là Tĩnh Huệ đại sư ba người càng xúc động, bất giác nước mắt trào ra, cảm thấy tự thẹn... Văn Đồng hai tay nâng ly lên nói với mọi người :

- Tâm nguyện của tại hạ đã đạt thành, kính ly rượu này mượn làm hoa dâng Phật, chúc các vị vạn sự khang an, sau này sẽ còn ngày gặp mặt.

Nói dứt chàng nâng ly uống cạn, chấp tay thi lễ rồi quay sang Thiên Thủ Thần Long Chu Cát Phác nói :

- Lão tiền bối chúng ta đi thôi!

Chu Cát Phác cung kính ứng lời, định đứng dậy cáo từ... Nam Cực lão nhân bỗng đưa tay ra cản lại cười nói :

- Vũ Văn thiếu hiệp xin tạm dừng bước, lão hủ có một điều muốn nói :

Văn Đồng nghe nói ngạc nhiên quay đầu lại cười hỏi :

- Không dám, lão tiền bối có điều chi muốn chỉ giáo?

Nam Cực lão nhân nói :

- Cuộc hội ngộ hôm nay kết quả thuận lợi như thế này cũng đều là do lòng khoan dung của thiếu hiệp, lão hủ xin đại diện cho Thiếu Lâm, Nga Mi, Điểm Thương Tam phái kính hạ thạnh tình, đồng thời còn mong thiếu hiệp đem lòng bảo vệ chính nghĩa của võ lâm ra tay giúp cho một việc.

Văn Đồng nghiêm trang nói :

- Lão tiền bối có điều chi sai bảo? Chỉ cần tại hạ đủ năng lực, quyết chẳng dám chối từ.

Nam Cực lão nhân cảm tạ một tiếng, đôi mắt nhìn mọi người một lượt rồi chậm rãi nói :

- Trong năm nay, bọn Thiên Huỳnh giáo đã lộ diện quấy nhiễu giang hồ, ý muốn mưu đồ xưng bá võ lâm...

Đến đấy giọng nói bỗng đột nhiên trầm lại :

- Theo lão được biết nửa năm vừa rồi trên giang hồ có ba môn phái cùng chư vị có tiếng võ lâm bị bon họ sát hại, nếu đồng đạo chúng ta không chịu đoàn kết để đối phó, hậu quả có lẽ sẽ nguy tai!

Tin này vừa nói ra khiến cho mọi người có mặt đều xôn xao bàn luận.

Phải biết trong vòng nửa năm nay. Việc phục thù của Văn Đồng cùng sự quấy rối của Thiên Huỳnh giáo, là hai việc lớn nhất đã chấn động toàn võ lâm. Nhưng bởi vì các đại môn phái người nào cũng lo cho quyền lợi riêng tư của mình, không hề đếm xỉa đến việc của kẻ khác nên chưa có phản ứng gì cả. Có lẽ cùng nguyên do đó mà Thiên Huỳnh giáo mới có thể thi hành được âm mưu của họ. Hôm nay Nam Cực lão nhân đưa ra việc ấy với vẻ nghiêm trọng, để cho mọi người thấy rõ sự tai hại mà đoàn kết lại.

Riêng về Văn Đồng. Bọn Thiên Huỳnh giáo đối với chàng lại càng thù nghịch hơn.

Có thể nói hầu hết những quá trình tìm kiếm Chu Tước Hoàn của chàng, thảy đều bị bọn Thiên Huỳnh giáo tìm cách này cách nọ để cản trở, nguyên nhân ấy vì đâu mà ra, có thể nói là một nghi vấn hệ trọng mà chàng sắp bắt đầu điều tra ra lẽ. Nay nghe Nam Cực lão nhân đề nghị việc ấy. Chàng đâu còn từ chối được nữa. Nghĩ thế nên chàng liền đứng đậy

khẳng khái nói :

- Công Tôn lão tiền bối có lòng lo lắng cho sự an nguy của võ lâm, tại hạ nguyện làm vi cánh đồng tâm giúp sức.

Nam Cực lão nhân không dè Văn Đồng lại ưng thuận một cách vui vẻ như thế, nên ông mừng ra mặt thốt lời cảm tạ, rồi quay sang mọi người hỏi :

- Ý của các vị thế nào?

Đem so sánh võ công của mấy người có mặt hôm nay. Ai cũng tự hiểu Văn Đồng là trội hơn cả, thấy chàng đã ra mặt nhận lời trước. Vì thế nên ai nấy thảy đều đưa tay tán thành. Đợi cho mọi người im lặng trở lại xong. Văn Đồng mới bắt đầu lên tiếng nói :

- Tại hạ với bọn Thiên Huỳnh giáo dã mấy lần đụng độ với nhau. Tuy lần nào cũng thu được toàn thắng, song hành tung của họ quá bí mật, vì thế nên mãi đến nay cũng chưa tìm ra sào huyệt chính của họ, nếu chúng ta muốn ra tay tiêu diệt bọn ta giáo ấy. Cần phải thi hành thế nào còn mong Chư vị cho biết cao kiến.

Mọi người nghe hỏi, nhứt thời chưa biết trả lời làm sao, cứ đưa mắt nhìn nhau.

Thiên Thủ Thần Long Chu Cát Phác bỗng như nhớ ra một việc liền đứng lên cung thân nói với Văn Đồng :

- Thuộc hạ hình như trước kia có nghe Diệu Thủ Phương Sóc từng đề cập đến giáo đình của bọn Thiên Huỳnh giáo với Chưởng môn nhân rằng họ hiện ẩn trong vùng núi Di Lai.

Văn Đồng cũng như nhớ lại nói :

- Nếu không nhờ lão tiền bối nhắc lại tại hạ đã quên mất rồi. Song Phương Sóc tiền bối không hiểu hiện giờ đang ở nơi đâu.

Khất Tiên Quản Hằng bỗng cười xen lời :

- Thiếu hiệp vừa lúc nói người ấy có phải là “Diệu Thủ Phương Sóc” Đoạn Mộc lão nhi chăng?

Văn Đồng đáp :

- Vâng. Không hiểu lão tiền bối có biết hành tung của ông ta hiện giờ ở đâu không?

Khất Tiên Quản Hằng lắc đầu :

- Hành tung thần xuất quỷ nhập khó tìm ra được. Tốt hơn chúng ta tìm phương pháp khác vậy.

Nga Mi Phu Trần Tử niệm câu Phật hiệu nói :

- Bần đạo đã từng gặp qua một vị vương tước của Thiên Huỳnh giáo, vốn là nhân vật có tiếng võ lâm “Đinh Hồ Dật Tẩu” trước kia, võ công của người này chỉ tương đương với bần đạo mà thôi. Còn kỳ dư bọn hầu tước tướng quân v.v... đối với các vị không ăn nhằm gì cả.

Nam Cực lão nhân nói :

- Nói vậy cao kiến của đạo huynh thế nào?

Phù Trần Tử đáp :

- Theo ý kiến của bần đạo, chúng ta một lượt kéo đến núi Di Lai, ra công tìm kiếm ắt có thể tìm ra sào huyệt của họ không khó mấy, không hiểu ý chư vị thế nào?

Như Thánh Di Trung nói :

- Di Lai Sơn vùng đất rộng lớn, hơn nữa địch trong bóng tối ta ở ngoài sáng, nếu làm như thế, không phải đã lâm vào điều bách gia đại kỵ sao?

Khất Tiên Quản Hằng bống nhiên cười lên ha hả :

- Lão già này sao càng ngày lại càng nhỏ gan. Lời nói của lão mũi trâu rất hợp với ý ăn mày này, đi đi, chúng ta đến núi Di Lai một chuyến làm cho trời đất rung động. Khiến bọn rắn rít ấy ẩn náu chẳng yên, không phải tự mò đầu ra sao...

Lời nói vừa đến đấy bống nghe một tràng cười ha hả rất lớn từ trên không trung vọng xuống. Tiếng cười như sấm vang, chấn động cả tứ bề, khiến cho mọi người có mặt ai nấy thẩy đều sợ sệt đưa mắt nhìn nhau.

Tiếp theo tiếng cười kinh hồn ấy một bóng người lẹ như điện chớp đã hạ mình xuống trước cửa điện, hai chân vừa chạm đất, khiến cho nền gạch phải rung rinh, đủ thấy người này không những kinh công tuyệt diệu. Nội lực còn quá người.

Mọi người đưa mắt nhìn ra, thì thấy kẻ đến là một quái khách bịt mặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.