Văn Đồng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối có điều chi muốn chỉ giáo?
Thái Sử Ngọc cười nhạt nói :
- Thời gian đã hơn ba mươi năm, có lẽ thần công của Lý Tôn huynh đã đến mức siêu phàm nhập hoá, tiếc rằng lão hủ cùng lện sư đã thề không còn tái xuất giang hồ nữa, nên việc so sánh tài nghệ cũng không còn cơ hội, cháu là đệ tử được nhất của ông ta, có lẽ tuỵet nghệ của Lý Tôn huynh đã truyền cả cho cháu. Đêm nay, cháu có thể thay thế cho lệnh sư thi thố vài chiêu cũng có thể cho lão vơi phần mong mỏi.
Văn Đồng nghe nói, thất kinh :
- Lão tiền bối cùng gia sư thân như ruột thịt, vãn bối đâu dám vô lễ như thế!
Thái Sử Ngọc nói :
- Đây chẳng qua là mượn tay của cháu để chứng mức tiến của lão hủ với lệnh sư đấy thối!
Văn Đồng trầm ngâm giây lâu, nói :
- Võ công của lão tiền bối đã đếnmức siêu phàm nhập thánh, vãn bối là kẻ võ lâm mạt học, đâu bì được phân nửa.
Thái Sử Ngọc cười nhạt nói :
- Nếu cháu còn chối từ, lão sẽ xem là cháu khinh lão đấy!
Văn Đồng không còn lý do gì từ khước nữa, đành phải nhận lới cung kính nói :
- Lão tiền bối đã nói như vậy, vãn bối đành tuân theo thôi!
Thái Sử Ngọc thấy thái độ của Văn Đồng vừa cứng rắn, vừa nhu mì, lễ độ, nhã nhặn, buột miệng khen :
- Cháu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/3015538/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.