Tiếng kêu hốt hoảng vừa đến lọt tai Văn Đồng, không khỏi khiến chàng giật mình lo sợ, vì chính tiếng đó do Thanh Sương phát ra.
Không cần suy tính hiểm nguy, hay tay chàng vừa lay động, người chàng đã giở thức “Long Phấn Cửu Truyền” tung mình lên cao lướt đến nới Thanh Sương vừa rơi xuống.
Chàng nhìn thấy nàng đang đứng yên trên phiến đá lớn, không hiểu đang dò nghe tông địch? Hay đã bị đối phương điểm huyệt? Thân hình Văn Đồng như cánh chim bằng đưa ngang hai tay ra từ từ rơi người xuống, đến lưng chừng chàng lại biến thế “Thâm Hải Tiềm Long” lộn người một cái đã rơi ngay đứng trước mặt Thanh Sương vội hỏi :
- Sương muội! không việc gì chứ?
Chỉ thấy Thanh Sương gật đầu, nhìn chàng mỉm cười bấy giờ lòng Văn Đồng mới nhẹ nhỏm, chàng bước lần đến kế bên khẽ nói :
- Lúc nãy em đã phát giác ra điều gì?
Thanh Sương nghe hỏi, miệng bỗng chu lại giả vờ hờn giận nói :
- Còn hỏi nữa, suýt nữa đã bị người ta ám toán em rồi, nếu anh đến sớm một bước có đâu để cho họ tẩu thoát?
Văn Đồng thấy Thanh Sương tỏ vẻ giận mình, chàng lúng túng miệng cứ ú ớ :
- Việc ấy... việc ấy...
Thanh Sương thấy điệu bộ của chàng, không khỏi bật lên tiếng cười khúc khích nói :
- Thôi khỏi cần phải tìm lý do việc ấy... việc ấy... gì cả, họ đã đến kìa!
Lúc ấy quả nghe có tiếng áo bay, Văn Đồng như sực tỉnh song lặng thinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/3015528/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.