Xào, bụi cát đóng trên cánh cửa được dịp rớt xuống đầy mình Dịch Thành. Xem tình hình như vậy thì ngôi trang viên này lâu nay không có ai ra vào nên đất bụi mới bám đầy như thế, suy nghĩ một hồi, Dịch Thành từ từ mở toạt hai cánh cửa ra.
Thì bên trong, cây cối nằm chật đất, cây cỏ mọc lu bù. Xem như một nơi hoang địa.
Dịch Thành không khỏi sững sờ tự nhủ :
- “Lạ nào! Sao trang viên lại vắng vẻ như thế này!”
Ông ta liền quay lại nói với Văn Đồng :
- Tình hình trong trang viên có hơi khác lạ, xin thiếu hiệp chờ đây, để lão hủ vào trước!
Văn Đồng không đợi cho Dịch Thành nói dứt, vội vã khoát tay cản lại, cười nói :
- Đâu dám làm phiền Dịch bang chủ quá thế!
Nói dứt, người chàng đã bước nhanh vào cửa đi trước.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, thấy trước gian đại thính cửa ngõ sụp đổ, nhện giăng tứ phía, không có một tiếng động khẽ.
Văn Đồng từ từ bước đến nhìn vào trong, bỗng chàng không khỏi kinh ngạc, vì chàng đã bất gặp dưới đất có tám chín bộ xương người đang nằm ngổn ngang.
Khương Trạch mọi người thấy thần sắc của Văn Đồng như thế, biết đã phát hiện ra việc gì, vội vàng đến bên cửa sổ nhìn xem, cũng không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
Văn Đồng vừa như nghĩ ra điều gì, vội vã tung mình đi quanh một vòng bốn bên, đoạn trở lại nói với mọi người :
- Các phòng khác cũng có xương người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-coc-mon/3015503/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.