Vị chủ tử đứng bên cạnh ao kia tuổi không lớn lắm, vóc người uyển chuyển, là thật mềm mại mà không phải béo. Một đôi mắt phượng dài, mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, là người đẹp nhất mà Tử Huyên đã từng gặp qua. Nhất là khí chất thanh nhã kia dưới ánh mặt trời càng thêm ba phần nhan – Tử Huyên có thể kết luận nàng là di nương bởi vì kiểu tóc của nàng, trên người mặc y phục màu lam.
Ngoại trừ việc biết nàng là di nương, Tử Huyên cũng không nhận ra nàng là ai vì từ khi tỉnh lại đến giờ nàng chưa gặp qua nàng ta.
Mỗi ngày các di nương tới thỉnh an đều bị nàng cho đứng ngoài cửa nhưng cũng không có vị di nương tuyệt sắc này. Lúc nàng ra ngoài đi dạo nhìn ngắm thần sắc của mọi người – đây cũng được coi là một biện pháp giết thời gian tốt- cũng không gặp vị này.
Bất luận là diện mạo hay khí chất đều làm cho nàng mêm mẩn, thấy dáng vẻ nàng ngắm mỹ nhân đến mê mẩn, làm cho đại hầu gia bất mãn. Bởi vì Đinh hầu gia không tin mình nghe được: "Lời ngươi vừa nói là có ý gì?" Thế nhưng tâm tư Tử Huyên đã sớm bay đến bên người tiểu mỹ nhân, làm sao còn nghe được hắn nói gì nữa.
Đinh hầu gia không thể không lớn tiếng hỏi lần nữa, bởi vì có không đương làm cho hắn nghĩ tới khác chỗ đi: "Tử Huyên, ta đều đã nói ta sau này sẽ không vắng vẻ ngươi, có chuyện chúng ta có thể hay không hảo hảo ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-von-hien-luong/2340922/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.