Phương Phỉ thoáng cái cầm khăn tay ném trên mặt đất: "Ngươi đây là ý gì?"
Tử Huyên quay đầu lại: "Là đến ăn cơm cùng với ngươi chứ còn có ý tứ gì? Ngươi tức giận như vậy làm cái gì?"
"Ngươi có phần cơm nước của ngươi rồi, tại sao muốn tới chỗ của ta hồ nháo, đừng tưởng rằng ngươi chết qua một lần liền rất giỏi..." Phương Phỉ tức giận đến toàn thân run run, thực sự không rõ Chu Tử Huyên sau khi chết qua thay đổi càng làm cho người ta thấy ghét thêm, mặc dù trước kia Tử Huyên vẫn là người tính tình ngay thẳng, thế nhưng chỉ nói dăm ba câu nàng sẽ làm cho Chu Tử Huyên không ngóc đầu lên được; hiện tại lại đổi thành nàng bị Chu Tử Huyên trêu đùa hết lần này đến lần khác.
"Ta là có, ta đã mang đến để ở trên bàn cùng với đồ của ngươi rồi mà; nếu như ngươi thấy thương tâm vì ta ăn của ngươi nhiều, ngươi cũng có thể ăn của ta, ta là người từ trước đến nay không có nhỏ mọn đâu." Tử Huyên nói xong rất hào phóng đi qua gắp cho Phương Phỉ một gắp rau lớn, chỉ là nàng dùng đôi đũa mình đã ăn qua để gắp rau cho Phương Phỉ: "Ăn đi, không cần khách khí."
Phương Phỉ cầm lấy cái đĩa ở trước mặt ném xuống đất: "Ngươi thật quá mức, ngươi ăn chay là do..."
"Không cần ngươi phải nói lại chuyện này với ta." Tử Huyên bỗng nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Phương Phỉ: "Nhớ kỹ? Hoặc là sau này mỗi ngày ta sẽ đến ăn cơm cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-von-hien-luong/2340902/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.