Đinh hầu gia nghe xong Tử Huyên nói hai chân mềm nhũn té ngồi trên mặt đất, nhìn Tử Huyên miệng nói không ra một chữ, trong mắt tất cả đều là ý sợ hãi. Nhìn thấy động tác ở miệng Tử Huyên, nghe thấy Tử Huyên nói, hơn nữa ngẫu nhiên nghĩ tới truyền thuyết về yêu quái, hắn cho rằng Tử Huyên là muốn ăn tươi hắn.
So với giết chết hắn thì bây giờ hắn đã biết có cái còn đáng sợ hơn, đó cách chết đó như thế nào , nếu để cho hắn táng thân ở trong bụng Tử Huyên, hơn nữa còn là rõ ràng bị Tử Huyên ăn đi —— hắn không cho là lúc này Tử Huyên sẽ ăn chín, suy nghĩ một chút đã đem chính hắn hù chết; dù vậy hắn vẫn như cũ chăm chú đem Đinh thái phu nhân hộ ở sau người: thực sự là vị con có hiếu a.
Tử Huyên nhìn hắn nhe răng: "Ta thật rất đói bụng."
Đinh hầu gia tay run được cơ hồ muốn nắm không được kiếm , nhưng vẫn là lấy thân thể che chở Đinh thái phu nhân, răng trên dưới va vào nhau: "Không liên quan đến mẫu thân ta, là ta, là ta xin lỗi ngươi." Hắn thật sợ, rất sợ, cũng thật muốn được hét to một tiếng tìm đường trốn hoặc là khóc lớn lên, nhưng hắn là nam nhân, hơn nữa còn là một vị tướng quân sao có thể nhát gan như vậy? Chỉ là hắn cũng không biết dũng khí còn lại của mình có thể chống đỡ trong bao lâu, bất kể như thế nào cũng không để cho Tử Huyên thương tổn mẹ của hắn được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-von-hien-luong/2340888/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.