Chương trước
Chương sau
Hạ Băng trong miệng liên tục nói " Hiểu lầm " tựa hồ cũng không có nhiều tác dụng, ngược lại, hành khách trên xe lại càng cảm thấy nàng không hề muốn nói lý, rõ ràng một nam nhân đã giải thích đến mức này nàng còn không chịu tha thứ, không có chút tình lý nào, cho nên ngày càng nhiều lời bàn tán đặt lên đôi vai bé nhỏ của nàng, điều này làm cho nàng một thiếu nữ làm sao có thể thừa nhận a !
Hạ Băng mặt lạnh lùng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, rõ ràng trong lòng ủy khuất, kích động không thôi, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng :" Hảo, xem như ngươi lợi hại ! Xem như ta tha thứ cho ngươi đi! "
Nàng vừa dứt lời Phương Dật Thiên bỗng cảm thấy dưới chân truyền lên một trận đau đớn, hắn biết, trên chiếc giày da thượng hạng bên chân trái của mình nhất định in một dấu giày cao gót , hắn cố nén cái loại đau đớn gần như tê dại này, thầm nghĩ, nữ nhân này thật sự biết đạp chân a!
Bất quá trên mặt hắn vẫn bộ dạng bình thường như cũ, cười nói: "Rốt cuộc cũng tha thứ cho anh, anh đã nói, sớm như vậy có phải tốt không ! Đến đây, anh đỡ em, nếu không tài xế sư phụ phanh gấp lại dễ bị ngã !"
"Ngươi, tránh xa ta ra một chút ! "Hạ Băng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy nhìn bốn phía hành khách xung quanh, cười khổ một tiếng, hai tay thu lại, bộ dáng không hề để ý.
Trường phong ba giữa Phương Dật Thiên và Hạ Băng cũng dừng lại, nghe người bán vé thông báo sắp đến trạm kế tiếp, trên cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Nhưng lúc này, Phương Dật Thiên chú ý tới Hạ Băng phía trước thần sắc kích động sờ vào túi xách, trở mình tìm kiếm gì đó trong túi quần áo, một lúc sau mặt nàng biến sắc, vẻ mặt cực kì kích động, trong miệng không nhịn được thất thanh nói : " Ví tiền của ta đâu? Sao lại không thấy ? Ví tiền của ta không thấy, vừa rồi rõ ràng còn ở trên người, sao bây giờ lại không có ?"
" Kẻ trộm? Có kẻ trộm trên xe? " Phương Dật Thiên nhướng mày nói !
Mà lời nói của Hạ Băng không khác gì một quả bom nổ tung trên xe, lập tức hành khách hô to gọi nhỏ, trên xe có trộm, trên xe có trộm !
Hạ Băng sắc mặt trắng bệch, trong lúc hoang mang lo sợ, nàng lớn tiếng nói :" Ai thật sự trộm tiền của ta thỉnh trả lại cho ta đi, trong ví kia cũng chỉ có mấy trăm đồng, chính là bên trong có rất nhiều giấy chứng nhận với ta vô cùng trọng yếu, không thể mất được! "
Lúc này trên xe lại nghị luận ồn ào huyên náo, như một chiếc nồi đang sôi sục !
Mà lúc này xe buýt cũng dừng lại, dòng người mãnh liệt di động, tựa hồ rất nhiều người phải xuống xe, mà Phương Dật Thiên lúc này hai mắt như điện, bình tĩnh nhìn về phía trước, không hề chớp mắt !
Đột nhiên, hắn nhìn đến một cái người trẻ tuổi tựa hồ quay đầu về sau nhìn một chút, lập tức ánh mắt Phương Dật Thiên lạnh lùng, trong lòng căng như dây đàn, cơ hồ trong ý thức vụt lên ý niệm người thanh niên này đã trộm tiền của Hạ Băng khi hắn đi qua người nàng, lúc ấy Phương Dật Thiên còn thoáng nhường đường cho hắn.
Cơ hồ như một loại phản ứng bản năng, Phương Dật Thiên xác định người này có vấn đề, nói không chừng chính là kẻ chuyên trộm ví tiền trên xe buýt, vì thế Phương Dật Thiên đẩy đám người ra nhanh chóng đi lên phía trước, đi đến nơi đồng thời hắn cũng lơn tiếng nói :" Tài xế sư phụ, trước tiên xin đừng mở cửa xe, dừng lại một chút, tìm kẻ trộm tiền của Hạ tiểu thư trước rồi nói sau! "
Phía trước lái xe vừa nghe trên xe có trộm, hơn nữa còn có người mất vì tiền, hắn liền quyết đoán tấp xe vào ven đường rồi dừng lại.
Lái xe vừa mới dừng lại phía trước người chờ xuống xe liền ồn ào hẳn lên, đều nói ta không có trộm tiền của ai sao không cho ta xuống xe? Ta có việc gấp ......
Mà tên thanh niên kia cũng hùa theo mà lớn tiếng ồn ào !
Phương Dật Thiên đem tất cả những việc này thu vào trong mắt, trong lòng càng thêm vài phần tin tưởng, khoé miệng mang theo một tia cười lạnh, mà lúc này hắn tới bên người thanh niên kia, sau đó vỗ nhẹ bả vai người thanh niên này, không nhẹ không nặng!
Tên thanh niên lúc này quay đầu lại, Phương Dật Thiên cũng thấy rõ khuôn mặt kẻ này, diện mạo coi như thanh tú, bất quá hai mắt lóe lên không ngừng, vừa nhìn đã biết là loại người lừa đảo.
"Làm gì vậy ? " Người thanh niên hỏi Phương Dật Thiên.
"Huynh đệ, nghe ta nói, ngươi giao ví tiền ra đây đi, sau đó xuống xe, tất cả coi như bỏ qua, thế nào? " Phương Dật Thiên âm thanh hạ thấp nói.
Thanh niên kia nghe vậy biến sắc, bất quá rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, lạnh lùng :" Ngươi nói cái gì ta không hiểu!" Nói xong liền quay đi chỗ khác.
"Huynh đệ, làm người phải biết tiến thoái, giao ra đây đi, ta cũng không muốn làm ồn ào chuyện này, lưu lại mặt mũi cho ngươi! " Phương Dật Thiên vẫn như cũ đè thấp âm thanh nói, bất quá khi nói chuyện ngữ khí toát ra một cỗ khí thế không thể kháng cự.
Tên thanh niên kia nghe vậy thân thể run nhè nhẹ, sau đó hắn quay lại, thần tình cười cười nói: "Vị đại ca này, ánh mắt ngươi thật chuẩn, bất quá bây giờ không còn trên tay ta, mà là ở trên người phía sau kia! "
"Nga? Phải không? " Phương Dật Thiên quay đầu lại.
Mà tên thanh niên kia thừa dịp Phương Dật Thiên quay đầu lại trong nháy mắt hướng cửa kính bên phải xe chui qua, trực tiếp từ trên cửa kính nhảy xuống, lúc này toàn xe một trận kinh hô.
Phương Dật Thiên quay đầu lại xong cũng thấy chút không thích hợp, vì thế vội vàng quay đầu lại, đâu còn bóng dáng tên thanh niên? Nhưng lại thấy hắn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Lập tức Phương Dật Thiên cũng từ cửa xe kia nhảy xuống, đuổi theo tên thanh niên kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.