Chương trước
Chương sau
Phương Dật Thiên mở cửa phòng mình thuê, đưa Lâm Thiển Tuyết, Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi ba mỹ nữ lớn nhỏ đi vào. Căn phòng này của Phương Dật Thiên đã vài ngày không có trở về, mà người khác lại không ở, Tô Uyển Nhi vài lần muốn giúp hăn quét tước nhưng không có chìa khóa phòng, bởi vậy căn phòng có phần lộn xộn, so với biệt thự ở Lâm gia thì nơi này được coi là ổ chuột cũng không sai. Lâm Thiển Tuyết đi vào nhìn vết bẩn vàng ố ở trên sàn nhà với sô pha, mày liễu khẽ nhíu, hỏi:
- Nơi này chính là chỗ ở của ngươi?
- Lâm tỷ tỷ, chị có phải cũng nhìn không nổi? Ha ha, mới đầu ta cũng không nhìn được, chẳng qua lâu rồi cũng thành quen. Phương ca ca là như thế đó, không chịu thu thập gọn gàng, mấy ngày nay cũng không có trở về, bởi vậy em chưa có cơ hội giúp anh ấy dọn dẹp.
Tô Uyển Nhi nói xong lại giống như thói quen tiêu sái đi đến góc nhà cầm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn. Khuôn mặt già nua của Phương Dật Thiên nhất thời xấu hổ một trận, cười khổ một tiếng, đem mấy thứ hỗn độn trên sô pha thu thập lại, nói:
- Phòng này tuy có chút bừa bộn, nhưng không đến nỗi bẩn lắm, mọi người ngồi xuống đi.
- Chú, thì ra chú so với ta còn lười hơn nha, lại còn muốn Uyển Nhi tỷ tỷ giúp chú quét tước, thật là.
Lâm Quả Nhi cả giận nói đạo nghĩa.
- Chú?
Tô Uyển Nhi đang quét dọn nghe vậy không khỏi giương mắt nhìn Phương Dật Thiên, rồi sau đó nhịn không được mà che miệng cười. Trải qua một phen quét dọn của Tô Uyển Nhi, căn phòng lúc này sạch sẽ lên không ít, ít nhất nhìn vào có thể coi như nơi người ở. Phương Dật Thiên liền từ tủ lạnh lấy ra vài loại đồ uống nói:
- Quả Nhi em tuổi còn nhỏ biết cái gì, ta như vậy mới có thể chứng minh được Uyển Nhi chịu khó đúng không? - Hừ Phương ca ca anh còn không biết xấu hổ nói ra, lần sau em sẽ không giúp anh quét tước nữa
Tô Uyển Nhi cả giận nói. Phương Dật Thiên rùng mình, cười khổ một tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác, nói:
- Quả Nhi, em tìm Uyển Nhi không phải có chút tình huống muốn hỏi nàng sao,còn không mau hỏi đi. Lâm Thiển Tuyết lúc này lại hỏi:
- Uyển Nhi, chị vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ? Phương Dật Thiên vài ngày không trở về nhà ở? Vậy hắn ngủ ở chỗ nào? Phương Dật Thiên rùng mình không nghĩ tới Lâm Thiển Tuyết lại nhắc tới vấn đề này, thật đúng là khổ a. Tô Uyển Nhi nghe vậy sắc mặt buồn bã, u oán liếc nhìn Phương Dật Thiên, nhớ tới lần trước hắn nói với mình chuyện vị hôn thê tới thành phố Thiên Hải, nàng cũng đoán ra được mấy ngày nay Phương Dật Thiên không trở về là ở cùng một chỗ với vị hôn thê của hắn. - Phương ca ca nói anh ấy chưa….
Tô Uyển Nhi đang muốn nói xong, thình lình bị Phương Dật Thiên giành trước cát ngang nói:
- Ai nói ta không có trở về, mấy ngày hôm trước….. có chút việc không thể trở về. Tốt lắm,Uyển Nhi em cùng Quả Nhi nói chuyện đi. Tô Uyển Nhi gật đầu, đối với lời nói của Phương Dật Thiên nàng cực kì nghe theo, nghe được Phương Dật Thiên nói như thế nàng cũng không nói gì nữa, lôi kéo Lâm Quả Nhi đi đến nói chuyện. - Ngươi… Phương Dật Thiên, ngươi thật quá đáng, ngươi dựa vào cái gì mà không cho Uyển Nhi nói chuyện? Nhìn ngươi như vậy khảng định là trước kia thường xuyên ăn hiếp Uyển Nhi nhỉ?
Lâm Thiển Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, buồn cười nói. - Chú, Uyển Nhi tỷ tỷ đã có ý tốt giúp ngươi quét dọn vậy mà ngươi còn ăn hiếp nàng? Rất đáng giận, chú xấu xa, vừa hư lại vừa háo sắc!
Lâm Quả Nhi bất mãn nói. Ở chung với Tô Uyển Nhi hơn mười phút ngắn ngủi, Lâm Quả Nhi đã thích vị học tỷ xinh đẹp mà thanh thuần này, rất nhanh đã đứng cùng một trận tuyến với Tô Uyển Nhi, nhất mức phê phán Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cảm thấy đầu mình to ra, rõ ràng là mang Lâm Quả Nhi đến làm quen với Tô Uyển Nhi, để Lâm Quả Nhi hỏi Tô Uyển Nhi một số vấn đề tin tức về các chuyên ngàng đại học, như thế nào mà trở thành đại hội phê bình hắn rồi? Nhưng lại là ba nữ nhân cùng nhau bức cung phê bình, khiến hắn thật đúng là thành bao cát để các nàng công kích, khóc không ra nước mắt. - Lâm tỷ tỷ, Quả Nhi, kỳ thật không nghiêm trọng như mọi người nói, bình thường Phương ca ca đối với ta rất tốt, cũng không có ăn hiếp ta.
Tô Uyển Nhi chứng kiến Lâm Thiển Tuyết cùng Lâm Quả Nhi trách móc Phương Dật Thiên như vậy thì vội vàng nói, trong nội tâm nàng rất bao che Phương Dật Thiên, không muốn người khác nói hắn có gì không phải. Phương Dật Thiên thản nhiên cười nói:
- Thấy chưa, Uyển Nhi chính mồm nàng nói, ta nào có ăn hiếp nàng.
- Hừ, Uyển Nhi khăng định là bị ngươi ăn hiếp quen rồi lên sợ hãi mới nói như vậy! Uyển Nhi, em nói với chị,có Lâm tỷ tỷ, chị không cần sợ, gia hỏa này ăn hiếp chị như thế nào cứ việc nói ra, Lâm tỷ tỷ sẽ làm chủ cho chị.
Lâm Thiển Tuyến chuyển hướng sang Lâm Quả Nhi nói.
- Thật sự không có mà, Phương ca ca các phương diện đều rất chiếu cố ta. Phương ca ca hay hay không về nhà các phương diện khác đều rất tốt.
Tô Uyển Nhi vội vàng nói. Lâm Thiển Tuyết rất kinh ngạc không nghĩ tới Tô Uyển Nhi bao che Phương Dật Thiên như vậy, nàng thật nhìn không ra trên người Phương Dật Thiên có điểm gì tốt đáng để Lâm Quả Nhi làm vậy. Chẳng qua nhớ tới Phương Dật Thiên cứu mình vài lần, Lâm Thiển Tuyết trong lòng cũng không khỏi có chút cảm kích, khẽ ấm áp, mình nếu xảy ra chuyện thì hỗn đản này cũng liều mạng cứu giúp, cũng chỉ khi đó mới nhìn ra hắn đối với mình cực kỳ quan tâm, chẳng qua bình thường cũng không nhìn ra hắn có cái gì tốt, lại còn làm nàng tức giận mới thôi. Thừa dịp Lâm Quả Nhi đang vui vẻ cùng Tô Uyển Nhi trao đổi, Lâm Thiển Tuyết lặng lẽ đánh giá nơi ở của Phương Dật Thiên, vừa bẩn vừa bừa bộn, còn thiếu ánh sáng, trong phòng không khí âm u, người ở lâu nơi này sợ rằng đều phải đến bệnh viện. Nàng không khỏi nhớ tới thời điểm cha nàng đưa ra yêu cầu để Phương Dật Thiên làm vệ sĩ cho nàng, cha nàng cũng yêu cầu hắn ở tại biệt thự Lâm gia, chẳng qua là lúc đó nàng sống chết không đáp ứng, giờ phút này nhìn vào nơi ở bẩn thỉu của Phương Dật Thiên, nàng sinh ra lòng trắc ẩn, thầm nghĩ bảo Phương Dật Thiên chuyển tới biệt thự Lâm gia xem sao. Dù sao biệt thự cũng còn rất nhiều phòng trống. Chẳng biết như thế nào nhưng nhớ tới muốn cho Phương Dật Thiên tới ở biệt thự Lâm gia, trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thiển Tuyết không tự chủ được mà nổi lên một tia ửng đỏ, tựa như đóa hồng nở rộ kiều diễm, quả thực là xinh đẹp vạn phần. Phương Dật Thiên ở bên nhìn vào, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ Lâm Thiển Tuyết có phải đau bụng không mà sắc mặt thay đổi như thế? Hắn nghĩ thầm có nên gọi Lâm Thiển Tuyế vào phòng ngủ giúp nàng matxa một phen, nhưng trước mặt Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi không thế làm vậy, ngẫm lại việc này cũng không dễ thực hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.