Phương Dật Thiên choàng cái khăn tắm lên, xoa lấy tóc ướt trên đầu, trở lại trong phòng, thấy Cố Khuynh Thành vẫn ngủ như cũ, phải nói là đại mỹ nhân này có dáng nằm ngủ càng thêm mê người.
Nhìn lại, rõ ràng là có thể thấy rõ ràng từng đường cong khêu gợi thành thục hấp dẫn, đặc biệt là bàn chân nhỏ trắng nõn tinh xảo ẩn hiện trong cái chăn kia, như thế nào cũng khiến cho một nam nhân bình thường dấy lên dục vọng trong lòng.
Phương Dật Thiên thở sâu, cầm lấy một cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn để TV, đi đến ghế salon ngồi, móc thuốc ra, dùng bật lửa của Cố Khuynh Thành đốt lên, hút một hơi thật sâu. Phun khói ra một hồi, ánh mắt hắn dần dần bị hấp dẫn, không ngừng nhìn về thân hình hấp dẫn của Cố Khuynh Thành trên giường, đêm quá dài người thì rảnh rỗi, lại là ở trong phòng khách sạn, mắt thì lại hướng về một đại mỹ nhân kinh thế hãi tục như thế này, tư tưởng của hắn không khỏi có chút rục rịch.
Uống rượu xong lên giường, rất giống tình một đêm rồi, thấp kém, ngây thơ, tình dục, cầm thú.
Vấn đề là hắn từ đó đến giờ vẫn là một tên hỗn đãn, giờ khắc này hắn lại cố gắng khắc chế nội tâm để không sinh ra một tia khinh nhờn nào với Cố Khuynh Thành, cho dù nàng đang nằm trên giường, giống như một con cừu non chờ đợi sói đến ăn, hắn cũng không có cách nào thuyết phục chính mình làm chuyện tình thương thiên hại lý này.
Nhưng một thanh âm khác lại đang không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1560122/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.