Chương trước
Chương sau
Thân thể cường tráng quấn đầy băng vải, giờ phút này, trên ngực hắn đỏ thẫm một mảng, màu đỏ còn đang không ngừng lan rộng. Quan Lâm nhịn không được kinh hô một tiếng, trong mắt hiên lên tia áy náy, nàng đương nhiên biết giờ này vết thương trên ngực Phương Dật đang chảy máu chính là một quyền của nàng ban tặng.
-Ngươi, ngươi bị thương? Nghiêm trọng như vậy sao ngươi không đi bệnh viện a
Quan Lâm trách cứ Phương Dật Thiên, trong ánh mắt lộ vẻ thân thiết, mơ hồ có một chút nhu tình.
Phương Dật Thiên trong lòng nhịn không được âm thầm cười, giờ phút này hắn rất hưởng thụ a, phải biết rằng Quan Lâm bị hắn xé áo lại không có ý che đậy, kết quả là, chỉ cần nhìn một ngắm liền có thể đem kia hơn phân nửa cặp đào kia thu vào mắt, lại còn cái khe sâu không thấy đáy, làm hại hắn không nhịn được muốn duỗi tay đi đo đạc.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ cười trộm trong lòng mà thôi, ở mặt ngoài hắn thể hiện bộ dáng vô liêm sỉ, giả bộ đau đớn, duỗi tay bắt lấy tay Quan Lâm, giọng nói thống khổ:
-Quan..Quan Lâm, ta, ta cảm giác ta sắp không được, vốn ta còn có thể sống lâu ba ngày, nhưng bị một quyền của cô đánh cho vỡ miệng vết thương. Ta, ta chỉ là có cái tiếc nuối, đó chính là cũng không thể để lão nhân nhà ta được bế cháu. Thế này đi, thừa dịp ta bây giờ còn có sức, cô giúp ta hoàn thành tâm nguyện nhé. Dù sao, ta cũng đang cởi áo, nhân tiện cũng cởi quần luôn!
Quan Lâm nghe lời nói phía trước trong lòng đã vô cùng khẩn trương, nhưng nghe được câu cuối lập tức biết người này cố ý trêu đùa nàng, trong nội tâm nàng nhịn không được tức giận, giơ tay muốn hung hăng giáo huấn, nhưng vừa thấy thương thích trên người hắn lại thôi,hừ một tiếng:
-Ngươi là tên gia hỏa chết tiệt, có chết hay không ta không quan tâm! Đi tới ngồi bên này, ta cũng có thuốc trị ngoại thương.
Quan Lâm nói xong kéo Phương Dật Thiên đến sô pha ngồi,đem băng vải trên người Phương Dật Thiên cởi bỏ,bỏ xong băng gạc liền lộ ra miệng vết thương trên ngực hắn. Nàng giật mình:
-Trúng đạn?
-Đúng vậy, bác sĩ nói ta sống không được vài ngày, tuy nói ta khỏe manh nhưng không phải nữ nhân, không thể sinh con. Thời gian cấp bách, chúng ta hiện tại bắt đầu làm chính sự đi!
Phương Dật Thiên đem mục đích nói ra,còn không quên nhấn mạnh từ "làm",đôi mắt nhìn chằm chằm hai quả đào trước ngực Quan Lâm, vẻ mặt háo sắc, chỉ còn thiếu không chảy ra nước miếng thôi.
Quan Lâm theo ánh mắt Phương Dật Thiên nhìn xuống, lúc này mới nhớ tới trong lúc lộn xộn quần áo mình bị xé rách, khuôn mặt nàng tức khắc đỏ lên, cả giận hừ một tiếng:
-Cái miệng ngươi chỉ biết nói bậy thôi sao? Có tin ta bỏ mặc ngươi không?
Nói xong, nàng liền xoay người đi vào phòng. Lúc đi ra trên người nàng đã mặc một bộ quần áo khác, sau đó từ trong nhà cầm ra thuốc mỡ cầm máu, cồn cùng với băng vải ngưc hắn, trộn cồn cùng thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên, sau đó lại dùng băng vải băng bó vết thương của Phương Dật Thiên.
-Vết trúng đạn này là do việc đêm qua?
-Không có việc gì, tối hôm qua bị một tên đàn em của Cửu gia nổ súng, nhưng hắn cũng đã trả giá rồi.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
-Tối hôm qua phát sinh chuyện như vậy sao ngươi không báo cảnh sát?
Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
-Báo cảnh sát? Cửu gia nói, báo cảnh sát sẽ lập tức giết con tin, nếu ta nhận quyết đấu công bằng, như vậy Lâm Thiên Tuyết có cơ hội được phóng thích, cô nói ta dám báo cảnh sát sao? Hơn nữa, ta không tin cao thủ hắc quyền của Cửu gia có thể đánh bại ta.
Phương Dật Thiên cười lạnh.
-Hắc quyền cao thủ?
Quan Lâm giật mình.
-Không sai. Kỳ thật cao ốc Trung Hoàn ngoại trừ hai tầng ở ngoài còn có tầng ngầm, ta hoài nghi này tầng ngầm này có thể là nơi Cửu gia tổ chức võ đài đen. Cô cũng biết, tổ chức một trận đấu như vậy lợi ích rất lớn,Cửu gia ở trung gian có thể nắm giữ lợi nhuận cao nhất. Đương nhiên, sau sự tình tối qua, giờ cái tầng ngầm ấy hẳn đã là một sân trống, cho dù cảnh sát các người đi khám xét cũng không có thu hoạch gì.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
-Cửu gia có thể nói là khối u ác tính ở thành phố Thiên Hải. Xhỉ tiếc cảnh sát chúng ta không đủ chứng cứ để bắt hắn. Phương Dật Thiên, ta trịnh trọng nói cho ngươi, sau này nếu phát sinh chuyện như vậy,ta hy vọng ngươi có thể trước tiên báo cảnh sát chúng ta.
Quan Lâm ngữ khí chân thành.
Phương Dật Thiên cười nhạt nói:
-Nói như vậy nghĩa là cô muốn hợp tác với ta?
-Ngươi cho là chỉ bằng một mình ngươi là có thể đối phó với Cửu gia sao?
Quan Lâm hừ một tiếng.
Phương Dật Thiên cười cười, không nói gì.
-Còn nữa, thân phận thật sự của ngươi là gì? Ta điều tra lý lịch ngươi, sáu năm trước không hề có một tư liệu gì về ngươi! Ngươi đã đi đâu, làm gì?
-Oái, đây chính là riêng tư nha, Quan đại cảnh sát tò mò sao? Nói cho cô nghe cũng được, chẳng qua dù thế nào cũng phải tìm một phòng yên tĩnh rồi từ từ chúng ta tâm sự!
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn bộ ngực của Quan Lâm châm chọc.
-Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi không thể không đùa giỡn sao? Không thể nghiêm túc một chút sao?
Quan Lâm tức giận nói.
-Nổi nóng rồi sao? Ha ha, sáu năm trước ta làm công ở nước ngoài. Còn muốn biết ta làm gì không? Cám ơn cô băng bó vết thương giúp ta nhé, ta sẽ ghi nhận.
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên.
-Còn muốn chạy? Phương Dật Thiên, chuyện ta với ngươi còn chưa tính xong đâu!
Quan Lâm nói xong duỗi tay kéo cánh tay Phương Dật Thiên, đúng là không muốn cho hắn đi. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó khẽ cười. Thân thể đột nhiên phản kích bắt được cánh tay Quan Lâm, sau đó dùng sức lôi kéo.
Quan Lâm bất ngờ không kịp phòng, hơn nữa Phương Dật Thiên kéo mạnh tay, thân thể của nàng lập tức lảo đảo ngã vào người Phương Dật Thiên.
-Cẩn thận kẻo ngã!
Phương Dật Thiên nói xong liền "hảo tâm" duỗi tay ôm lấy thân thể Quan Lâm!
Lúc Quan Lâm phục hồi tinh thần cũng phát giác mình rốt cuộc bị người này ôm vào lòng, người này còn rất vô liêm sỉ,dùng ngực hắn cọ bộ ngực của nàng, sắc mặt nàng tức khắc đỏ lên, rồi sau đó từng đợt cảm giác tê dại nảy lên trong lòng, hai gò má nóng bỏng không thôi.
-Hãn nữu, cô không sao chứ?
Phương Dật Thiên thân thiết hỏi, ngầm khen ngợi hai quả đào trước ngực Quan Lâm thật co dãn, mềm mại cực kỳ, quả không hổ là nhân gian hung khí.
-Phương Dật Thiên, ngươi muốn chết!"
Quan Lâm giận dữ, vung tay lên đang muốn đánh Phương Dật Thiên, không ngờ hắn sớm có chuẩn bị, duỗi tay bắt được hai cánh tay Quan Lâm, nhìn sát khuôn mặt nàng, trêu chọc:
-Qua cầu rút ván sao? Lúc nãy ta không giữ cô lại cô đã ngã ra đất rồi!
-Ngươi... Ngươi buông ta ra, ngươi thích bắt nạt ta lắm sao?
Quan Lâm mắc cỡ đỏ mặt, tên mặt dày này dùng thân thể kề sát nàng, lại còn cọ xát nửa thân trên của nàng. Nhưng thân thể của nàng quả thật rất mẫn cảm, cho dù là cách vài lớp quần áo nhưng cơ thể nàng cũng bắt đầu có phản ứng…
-Được, ta buông tay ra, nhưng cô không được rat ay đánh ta!
Phương Dật Thiên cẩn thận nói trước:
-Không thể đánh, bằng không... Ha ha, bốn bề vắng lặng, cô cũng đừng trách ta được một tấc lại muốn tiến một thước.
Phương Dật Thiên nói xong buông hai tay Quan Lâm ra, rồi sau đó thân thể lui về phía sau hai bước.
-Phương Dật Thiên! Tên vô liêm sỉ… tên hỗn đản!
Quan Lâm quát to muốn tiến lên. Lúc này di động trong túi quần Phương Dật Thiên vang lên, hắn vội vàng nói:
-Đợi chút, ta nghe điện thoại.
Quan Lâm giật mình, nổi giận nhìn hắn. Phương Dật Thiên lấy điện thoại ra, vừa nhìn màn hình lập tức giật mình:
-Là Triệu cục trưởng gọi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.