Chương trước
Chương sau
Phương Dật Thiên phóng như bay đến trang viện Mân Côi. Hắn thật sự chưa quen khi ở cùng một chỗ với Lam Tuyết nên hôm nay đã thức dậy sớm, sau khi kiểm tra một vòng hậu viện hắn bắt đầu luyện quyền, kiểm tra và điều chỉnh trạng thái thân thể cho trận chiến sắp tới! Hắn muốn khi đại chiến hắn sẽ kịp khôi phục lại trạng thái đỉnh phong là một Chiến Lang bất khả chiến bại trước kia!
Đúng tám rưỡi sáng, Phương Dật Thiên có mặt tại biệt thự Lâm gia, đợi Ngô mụ mở cửa xong hắn chậm rãi đi vào.
-Tiểu Phương, hôm nay đến sớm như thế chắc là chưa ăn sáng rồi, vào ăn luôn thôi!
Ngô mụ cười nói.
Phương Dật Thiên cũng gãi đầu cười. Vừa bước vào biệt thự hắn đã mơ hồ nghe thanh âm kéo màn ở lầu hai, bức rèm cửa sổ cạnh phòng Tiêu Di vẫn còn đong đưa, chắc vừa rồi nàng ở đây nhìn ra. Tiêu Di dậy sớm như thế? Phương Dật Thiên thầm nghĩ rồi bước xuống nhà bếp.
Lúc Phương Dật Thiên dùng xong bữa sáng thì Tiêu Di cũng vừa bước xuống phòng khách, ngồi lên sô pha lẳng lặng nhìn hắn ăn. Không biết có phải do mất ngủ hay không, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại hơi tái nhợt, đôi mắt mang theo một tia mệt mỏi. Chẳng qua như thế hòa quyện với phong thái quyến rũ vốn có của Tiêu Di lại tạo ra một sức cuốn hút dục vọng đàn ông một cách mạnh mẽ!
Thân thể thành thục hấp dẫn của Tiêu Di vốn đã tràn đầy mị lực, dáng người gợn song, khắp thân thể không chút mở thừa, da thịt bóng loáng còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Phương Dật Thiên vừa nhìn Tiêu Di một lúc đã cảm thấy khó tự khống chế, giống như khi mình và nàng lần đầu gặp nhau, mị lực như thế quả thật quá kinh người.
-Sao hôm nay Tiêu Di thức sớm thế?
Phương Dật Thiên bước qua bắt chuyện.
-Sắp tới thành phố Thiên Hải sẽ tổ chức một buổi triển lãm trang phục, ta phải suy nghĩ cách thức một chút!
Triển lãm trang phục? Hẳn là có rất nhiều mỹ nữ. Phương Dật Thiên thầm nghĩ, sau có trả lời:
-Tiểu Tuyết còn chưa thức sao?
-Nó vẫn còn ngủ.
Tiêu Di đảo mắt nhìn Phương Dật Thiên:
-Tối qua ngươi về lúc nào, lúc đó thần sắc ngươi có chút kì lạ, có việc à?
-Cũng không có gì quan trọng, nàng không thấy ta vẫn mạnh khỏe sao? Chẳng là hôm qua ta gặp lại một hảo huynh đệ xa cách đã lâu nên kéo hắn đi uống chút rượu.
-Nhưng lúc ngươi bảo ta và Vân Mộng đi rõ ràng bên quán đó có xảy ra xung đột mà?
Tiêu Di nghi hoặc.
-À đó chỉ là việc nhỏ, có vài người uống rượu vào rồi gây sự thôi mà…
Phương Dật Thiên vừa trả lời xong đã đĩnh đạc ngồi xuốn cạnh nàng. Tiêu Di khẽ nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, nàng xích người sang một bên muốn xa Phương Dật Thiên một chút, dù sao đây cũng là biệt thự, hai người cũng không thể quá mập mờ.
Không ngờ lúc này Phương Dật Thiên lại táo bạo vòng tay qua sô pha ôm lấy eo Tiêu Di. Nàng rùng mình, thân thể xinh đẹp run lên một cái, sau đó trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên:
-Ngươi muốn gì đây, mau buông tay!
-Không có gì, ta chỉ muốn ôm nàng một cái thôi!
Phương Dật Thiên cười cười, tay vẫn chưa buông ra, ngược lại bắt đầu lên xuống nghịch phá thân thể Tiêu Di, mục tiêu chính là cặp tuyết phong mê người của nàng!
Wow! Thật là mềm mại nha, cảm giác co dãn đàn hồi trong lòng bàn tay quả thực quá sướng! Phương Dật Thiên thầm nghĩ, tiếp tục xâm chiếm khinh nhờn thân thể Tiêu Di!
Tiêu Di nghiến răng, tựa hồ thân thể đã bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, muốn kềm nén thanh âm, giọng mũi nàng phát ra lại càng khiến Phương Dật Thiên rạo rực. Khuôn mặt nàng lúc này đã đỏ bừng, xoay người nhéo mạnh bàn tay phải của Phương Dật Thiên, khẽ quát:
-Mau rút tay ra, ngươi muốn chọc ta tức giận sao?
Phương Dật Thiên cười nhẹ, hắn cũng chỉ là do xúc động nhất thời, nghe Tiêu Di nói xong bàn tay đã dừng hoạt động, lưu luyến vuốt ve ngực nàng một lần nữa mới rút về. Tiêu Di xê dịch thân thể duy trì khoảng cách với Phương Dật Thiên, sau đó mới liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt nàng lúc này đã mang theo vài phần xuân sắc, lòng xuân cũng đã nổi dậy…
-Thật là ngày càng làm càn!
Tiêu Di bất mãn.
-Vừa rồi ta cũng không cố ý, chỉ là buổi sáng khí huyết phương cương, lại gặp Tiêu Di quyến rũ nên nhất thời xúc động.
Tiêu Di nghe vậy liền đỏ mặt:
-Câu hỏi của ta lúc trước ngươi còn chưa trả lời rõ!
-Hả, vấn đề gì?
-Giữa ngươi cùng Vân Mộng có quan hệ gì?
Tiêu Di trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên. Hắn lập tức rùng mình, trực giác phụ nữ quả là đáng sợ, Tiêu Di đã hoài nghi quan hệ giữa hắn và Vân Mộng!
-Ha ha, quan hệ gì đâu, chẳng qua là có gặp nhau vài lần thôi!
-Chỉ thế thôi sao?
Tiêu Di gặng hỏi. Phương Dật Thiên lại rùng mình, suy nghĩ kĩ mới hỏi lại:
-Tiêu Di, có phải Vân Mộng đã nói gì với nàng?
-Không cần quan tâm đến Vân Mộng, ta chỉ muốn chính miệng ngươi xác thật, giữa ngươi và Vân Mộng chỉ là quen biết bình thường thôi phải không?
Ngữ khí Tiêu Di chợt trở nên lạnh lùng.
-Cái này…
Phương Dật Thiên bỗng có cảm giác bất an, rất có thể Tiêu Di đã biết quan hệ giữa hắn và Vân Mộng.
Tiêu Di liếc nhìn Phương Dật Thiên, đôi mắt xuất hiện một tia ưu sầu thương cảm, nàng nhẹ nhàng đứng dậy:
-Thôi ngươi không cần nói nữa, ta đã biết cả rồi!
Nói xong liền bước thẳng lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.