Biệt thự Lam Hồ phân biệt, biệt thự Tuyết Hồ!
Phương Dật Thiên cuối cùng lái xe đến trước cửa sắt lớn của biệt thự, cửa sắt đã đóng lại, hắn chỉ có thể đi xuống xe,ấn chuông bên cạnh cửa sắt,để không phải gọi Lý mụ.
Bên trong phòng khách Lam Tuyết mơ hồ nghe được tiếng Phương Dật Thiên,lúc trước, vốn có chút tâm tình buồn bực thương cảm trong nháy mắt tan thành mây khói, nhớ tới trên mặt mình còn nước mắt chưa khô, nàng vội vàng từ phía trước bàn trà rút ra tờ khăn giấy lau khô nước mắt, sau đó nhịn không được kích động nói: "Lý mụ, Lý mụ, Phương Dật Thiên trở về, chìa khóa cửa sắt đâu? Ta đi mở cửa cho hắn."
Lý mụ đi ra, thương yêu nhìn Lam Tuyết liếc mắt một cái, nói: "Tiểu thư, hay là ta đi mở." "Không, Lý mụ, ta đi! Ta muốn mình tự mở cửa cho hắn." Lam Tuyết bướng bỉnh nói.
Lý mụ khẽ thở dài, không thể làm gì khác hơn đem chìa khóa cầm trong tay giao cho Lam Tuyết, Lam Tuyết tiếp lấy cái chìa khóa, khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên nụ cười điên đảo chúng sanh như nhợt nhạt, hướng phía bên ngoài biệt thự chạy đi.
"Phương Dật Thiên, anh đã trở về!" Lam Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên đứng bên ngoài cửa sắt, giọng nói khẽ hờn dỗi, tựa hồ khiếu nại Phương Dật Thiên không hiểu được thương hương tiếc ngọc, một vị hôn thê như hoa như ngọc không để ý tới lại muốn đi ra ngoài chơi đến trễ như vậy mới trở về.
Phương Dật Thiên vò đầu cười khổ, thấy Lam Tuyết bướng bỉnh và si
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1560066/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.