Bên trong phòng tập thể thao vang lên tiếng vỗ tay của Phương Dật Thiên, hắn hướng về phía ông chủ Trương, cười nói: "Thật lợi hại nha Trương lão bản, lực đạo cùng với tốc độ này so với năm đó cũng không có giảm đi chút nào a!"
Phanh
Trương lão bản nện một quyền thật lực lên bao cát rồi mới dừng lại, tiện tay cầm lấy cái khăn đang vắt trên hàng rào của võ đài lau mồ hôi, sau đó khoát lên vai, nhìn thấy Phương Dật Thiên liền cười đáp lễ: "Để Phương lão đệ chê cười rồi. Nghỉ ngơi suốt mấy năm quả thật thân thủ đã nặng nề hơn trước rất nhiều, chỉ là mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì nên vào đây vận động một chút ấy mà."
"Haha, Trương lão bản quá khiêm tốn rồi. Tôi còn định tìm ông để tỉ thí đây." Phương Dật Thiên vẫn cười ha hả, nhìn thấy Trương lão bản vung quyền đánh đấm mạnh mẽ đầy uy lực thật lòng hắn cũng muốn lên thử một phen.
Trương lão bản nghe vậy chỉ biết cười khổ lắc đầu, cầm lấy bao thuốc lá rút một điếu quăng cho Phương Dật Thiên, nói: "Con mẹ nó, đường đường là Chiến Lang chiến công lừng lẫy, uy danh hiển hách tìm tôi để đấu võ đài, đừng có đùa chứ? Cậu nghĩ tôi là người thấy chết mà vẫn đâm đầu vô chắc? Lần trước lôi đài tỉ thí với cậu đến giờ bộ xương già nua này vẫn còn ê ẩm đây."
"Cái gì mà uy danh hiển hách chứ, ông không đánh thì thôi. Lần trước chẳng phải tôi cũng đã chịu của ông mấy quyền còn gì." Phương Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1560023/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.