Trong nhà Lam Tuyết đang dây dưa với gia gia của nàng, thì tại thành phố Thiên Hải Phương Dật Thiên đang lái xe đến trang viên Mân Côi.
Nếu Phương Dật Thiên biết ở kinh thành Lam Tuyết đã biết tin tức của hắn, như vậy theo tính cách của hắn chỉ sợ đã vội chạy trốn.
Đương nhiên, rời Thiên Hải hắn phải làm xong mọi chuyện, nói cách khác là nhằm vào Trần Khải và Dương Tuấn.
Ngủ trên sofa của Hạ Băng một đêm, hắn đã sớm tỉnh lại, thấy Hạ Băng còn chưa dậy, hắn cứ vậy trực tiếp mở cửa đi ra, nếu không thể chạy vào phòng Hạ Băng ngắm nàng đang mặc đồ ngủ, vậy còn không bằng rời đi, tránh khỏi phải việc phải nằm trằn trọc trên ghế sofa.
Sắc trời còn sớm, Phương Dật Thiên đã cảm thấy bao tử mình "thầm thì" kiến nghị, vốn định lái xe vào trang viên Man Côi nhờ Ngô mụ nấu bữa sáng, nhưng bữa sáng của Ngô Mụ toàn là thức ăn nhẹ, lại không thể ăn lâu, ăn lâu cũng ngại ngùng.
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, quyết định ăn một bữa cải thiện, hắn chuyển bánh rẽ vào một ngõ nhỏ, thấy vài quán ăn nhỏ, nhưng lại tiện nghi với hoàn cảnh của hắn, đối với người nghèo như Phương Dật Thiên quán ăn này thực quá hợp.
Hắn dừng xe trước một quán nhỏ, sau đó xuống xe, quay lại nói với lão bản: "Cho một chén sữa đậu nành, một bánh quẩy!"
Ngay khi hắn vừa nói xong, một nữ nhân đang ngồi ăn trong quán ngẩng đầu, hai hàng lông mày sát vào nhau, hé ra một khuôn mặt đẹp, bất quá mang chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559890/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.