Phương Dật Thiên trong mắt đầy vẻ chờ mong nhìn phách vương hoa Quan Lâm ngúng nguẩy kiều đồn cự đại đi ra ngoài, trong lòng chỉ có thể thầm thở dài một hơi, theo luật thì cảnh sát thật sự có quyền giam hắn lại một đêm, trước khi hồ sơ vụ việc còn chưa điều tra rõ ràng thì hắn tôi cũng không thể ra ngoài, trừ phi là có người mời luật sư đến bảo lãnh hắn ra.
"Quên đi, ở lại cục cảnh sát ngủ một đêm cũng tốt, con mẹ nó Dương Tuấn, quả thật dám ở sau lưng tôio đâm một dao, mày cứ chờ đó!" Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ, hàn quang trong mắt lóe ra.
"Phương Dật Thiên, anh thật là..." Tiểu vương lớn tiếng, nhìn ngó xung quanh, xác định Quan Lâm không có ở xung quanh mới nói tiếp với Phương Dật Thiên, "phách vương hoa nổi danh khắp cả cảnh cục mà anh cũng dám đùa giỡn, anh không bị lột da xem ra đã rất là may mắn rồi."
"Anh bạn, tôi nhìn ra được, cảnh cục các anh là bị xú bà nương này đàn áp phải không, một đại gia như anh lại cam lòng khuất phục dâm uy của nàng tôi sao?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Khụ khụ..." Tiểu Vương ho khan hai tiếng, nghĩ thầm tên gia hỏa này dám gọi Quan Lâm là xú bà nương? Nếu chẳng may nàng nghe được...
Cửa phòng thẩm vấn bị một cước đá bay đi, Quan Lâm lạnh lùng cầm một tờ giấy đứng trước cửa, hai mắt rực lên hai ngọn lửa mãnh liệt phẫn nộ nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, gằn từng chữ một: "Phương Dật Thiên, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559881/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.