Lâm Hiểu Tình cất điện thoại rồi từ từ ngồi dậy, trong lòng biết trong lúc đợi Phương Dật Thiên đến nàng vẫn còn hơi buồn ngủ, thực tế thì đêm nay nàng trằn trọc suy nghĩ không ngủ được mới gọi điện cho Phương Dật Thiên.
Nam nhân đầu tiên mà nữ nhân dâng hiến cũng trở thành hình bóng chiếm cứ trái tim nàng.
Lâm Hiểu Tình cũng thế, một đêm tình cảm mãnh liệt mặn nồng nàng khó thể quên, dù sao đó cùng là cái quý giá nhất của nàng, là lần đầu tiên của nàng.
Nhưng sau đêm đó Phương Dật Thiên không gọi điện dù chỉ một lần, việc này cũng là canh cánh trong lòng nàng, vài lần nàng không chịu nổi muốn gọi cho Phương Dật Thiên nhưng vì tức giận nên lại thôi.
Cho đến hôm nay bạn cùng nhà trọ nàng đi công tác, một mình nàng ở nhà thấy trống vắng tịch mịch, đêm nay không ngủ được nên đã gọi điện cho Phương Dật Thiên, không nghĩ tới Phương Dật Thiên còn đang ở bên ngoài và còn mua đồ ăn đến cho nàng, dù sao nàng cũng đói bụng thạt.
Khi nữ nhân cô đơn tịch mịch nam nhân mà nàng nhớ đến chính là người nàng yêu nhất, nam nhân không nhất định như thế, nữa nhân mà nam nhân nghĩ đến khi cô đơn tịch mịch không nhất định là người mà nam nhân yêu nhất.
Lâm Hiểu Tình đi ra phòng khách bật đèn, sau đó chỉnh lại thắt lưng, từng đường cong cơ thể hiện lộ rõ dưới bộ váy ngủ mỏng manh, lộ ra ngoài là từng mảnh da thịt trắng nõn mềm mại, bộ dáng lúc này của Lâm Hiểu Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559839/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.