Sau khi hỏi rõ nơi ở của Thư Di Tĩnh, Phương Dật Thiên liền lái xe chạy đi, hướng khu nhà Thư Di Tĩnh cư trụ chạy đến.
Nước mắt trên khuôn mặt của Thư Di Tĩnh lúc này đã khô hết, để lại gương mặt tươi sạch thanh lệ thoát tục, những đường cong tinh tế của cặp chân mày lá liễu không nhịn được lộ ra một tia thần sắc mừng rỡ kích động. Sáu năm qua chưa từng có một ngày nào mà có tâm tình vừa tràn ngập sự phong phú vừa lại tươi sáng đến như vậy.
Ước nguyện của nàng rất đơn giản, chỉ cần Phương Dật Thiên có thể ở bên cạnh nàng, như vậy đã đủ để khiến cho nàng thỏa mãn cùng vui sướng rồi. Nàng không cần thiết phải hưởng thụ nhiều vật chất, lại càng không cần Phương Dật Thiên cho nàng một câu hứa hẹn hoặc một cái danh phận. Nàng chỉ muốn mỗi khi nàng cảm thấy mệt mỏi đều có thể có một lòng ngực ấm áp ôn nhu cho nàng tựa vào thôi.
Yêu không phải nhất định là phải chiếm lấy, mà là phải biết buông tay.
Yêu càng sâu, hành động ngược lại càng ngày sẽ càng ít, bởi vì chỉ có yêu sâu đậm đến như thế mới có thể cảm nhận khắc sâu được, bình thản mới chính là chân thật.
"Dì cùng dượng, bọn họ có khỏe không?" Phương Dật Thiên nhợt nhạt hỏi. (Nguyên văn là đại thẩm đại thúc, muốn sửa lại thì tùy lão hen!)
Thư Di Tĩnh ngước lên nhìn những đường nét trong sáng bên mặt của Phương Dật Thiên, cười nhẹ nói: "Ba mẹ em hả, bọn họ vẫn tốt. Còn nữa, chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559823/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.