Phương Dật Thiên lái xe như bay hướng về trang viên Mân Côi mà chạy, thân thể cường tráng lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt toát lên một cỗ thê lương ảm đạm.
Tha hương ngộ cố nhân( Sống xa nhà gặp lại người quen cùng quê),có lẽ là chuyện nên cao hứng vui vẻ, nhưng tha hương ngộ ghẹ cũ nhiều ít cũng có chút u sầu. (Ghẹ = người iu nhé)
Sáu năm trôi qua, có những lúc hắn cũng nhớ tới Thư Di Tĩnh, nhớ tới mối tình đầu với nữ nhân này, mỗi lần nhớ tới thôi, trừ bỏ hết thời thiếu niên vô lo vô nghĩ thời gian mười phần khoái hoạt chính là sâu trong đó có một chút áy náy cùng tự trách.
Đúng như Thư Di Tĩnh đã nói, sáu năm trước thời điểm hắn ra đi cũng không phải là không có thời gian tạm biệt nàng, mà là hắn cố ý tránh đi, bởi vì hắn biết, hắn sắp bước đi trên con đường gian nan không giống người thường, khi đó hắn biết sinh tử ngày sau còn chưa rõ đều không thể hứa trước được điều gì, dưới tình huống như vậy hắn lựa chọn biện pháp im lặng rời đi (hay còn gọi là quất ngựa truy phong đấy),hy vọng Thư Di Tĩnh có thể quên hắn, một lần nữa tìm kiếm người có thể đem đến cho nàng hạnh phúc cùng khoái hoạt.
Chính là, ngày hôm nay gặp lại nhau tình cảnh của Thư Di Tĩnh xem ra lúc trước hắn đã xem nhẹ tình cảm của nàng, kỳ thật, hiện tại nhớ lại lúc trước hắn suy đoán, Thư Di Tĩnh cũng là cô gái bướng bỉnh, được bao bọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559798/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.