Lâm Thiên Tuyết lại lần nữa đi xuống cầu thang trên người là một bộ quần áo dài mặc ở nhà, giống như nàng không bao giờ... muốn mình trước mặt Phương Dật Thiên- kẻ đã bị nàng sớm coi là '' lưu manh'' hỗn đản lộ ra một chút da thịt mịn màng nào.
Lâm Thiên Tuyết khi đi xuống cầu thang vẻ ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn lưu lại một tia ửng đỏ, nhìn qua vô cùng quyến rũ, lại liên tưởng đến cảnh xuân lúc trước, tuyệt đối khiến người ta lâm vào tình trạng tim nhảy loạn nhịp.
Lâm Thiển Tuyết đi xuống mang theo vẻ u oán nhè nhẹ trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nàng còn nhớ rõ tên hỗn đản này còn nói một câu -- không ngờ cô còn mặc quần lót màu hồng in hình nhân vật hoạt hình, thật quá đáng yêu......
Một giây khi nghe câu kia, nàng ngay cả ý giết người cũng có!
Lại nói, cũng chỉ có thể tự trách mình sao lại không cẩn thận như vậy, bất quá nói đi phải nói lại, tên hỗn đản này nhìn thì nhìn, cần gì phải lớn tiếng hét lên như vậy chứ?
Nhìn Phương Dật Thiên, nàng lại có cảm xúc muốn chạy tới bóp chết hắn, thật quá... căm hận!
-Ách ... Lâm tiểu thư, ngựa có thể mất móng, người có lúc thất... sơ suất, lần sau chú ý hơn là được.
Vốn Phương Dật Thiên muốn nói là " thất thân" may mắn chưa nói xong liền ý thức được lời nói này có thể nảy sinh hiểu lầm lớn, bởi vậy mới sửa lời.
-Lần sau?
Lâm Thiên Tuyết sắc mặt tái mét, thở hổn hển:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559777/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.