Chương trước
Chương sau
Phương Dật Thiên mở cửa xe Porche màu đỏ cho Lâm Thiên Tuyết, nhìn Lâm Thiên Tuyết tập tễnh bước đi, hắn theo bản năng đưa tôiy qua giúp đỡ nàng một chút. Đỡ cánh tay mềm mại như bạch ngọc của Lâm Thiên Tuyết kia, hắn nói tiếp:
- Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn chiếm tiện nghi của cô đâu.
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, không thèm nói gì nói gì rồi ngồi vào bên trong xe.
Phương Dật Thiên mới đi đến khoang lái mở cửa xe chui vào,thuận miệng nói:
- Trở về biệt thự Hoa Hồng?
- Hỏi vô nghĩa? Không về chẳng lẽ đi đến chỗ đầu đường xó chợ? Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
Có lẽ là chưa hết say,trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết vẫn còn lưu lại một chút ửng đỏ, ánh mắt lung linh mơ hồ,nhìn rất là đáng yêu, rất động lòng người.
- Ài, thế giới đều chung sống hoà bình, cô nói xem hai chúng ta có cần phải cải thiện quan hệ hay không? Phương Dật Thiên nói.
- Anh nói cái gì? Lâm Thiên Tuyết hơi hơi cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười, nói:
- Tôi với anh cần gì phải cải thiện quan hệ? cần thiết sao? Nói ra, chúng ta là hai đường thẳng song song, sẽ không gặp nhau, chờ ba ba tôi trở về thì anh và tôi chính là hai người qua đường, còn cần cải thiện cái gì sao?
Phương Dật Thiên không nói gì, bất quá ngẫm lại cũng đúng, đợi cho Lâm Chính Dương đi công tác nước ngoài trở về hắn sẽ thoát khỏi nhiệm vụ bảo tiêu này, ngày sau phỏng chừng cũng không gặp lại Lâm Thiên Tuyết nữa, bởi vậy nghĩ lại cũng đúng là không cần phải cải thiện gì hết nữa.
Trong xe phảng phất một mùi thơm, đây là mùi hương trên người Lâm Thiên Tuyết,trong đó còn kèm theo một chút mùi rượu, hai loại mùi hỗn hợp cùng nhau liền hình thành một cỗ mùi thơm độc đáo mê người.
Nửa đêm, trong xe cô nam quả nữ, không ngừng có hương thơm cực kỳ mê người như vậy, lại thêm Phương Dật Thiên sức trẻ dồi dào đang lúc tinh lực sung mãn , thế là còn chưa tính, ngồi bên cạnh xét về tướng mạo dáng người, tướng mạo thì đúng là một đại mỹ nữ.
Trong lúc nhất thời, Phương Dật Thiên cảm thấy trong cơ thể phần tử bất lương bắt đầu rục rịch, cỗ mùi thơm khiến Phương Dật Thiên không kìm được lòng, liên tưởng đến lúc ở trong lô ghế khi thoáng nhìn qua cổ áo chữ V trước ngực Lâm Thiên Tuyết thấy được làn sóng đào hùng dũng (khe giữa áo ngực),thật là hấp dẫn chí mạng!
Bất đắc dĩ, Phương Dật Thiên đành phải dựa vào nói chuyện để giảm bớt lực chú ý, hắn mở miệng nói:
- Chài...... Khi ngồi cùng trong lô ghế, tên Dương Tuấn kia có vẻ đối với cô có điểm ý tứ à nha!
- Đương nhiên, nhìn ánh mắt hắn là tôi đoán được, ánh mắt hắn nhìn cô không giống với ánh mắt tôi nhìn cô.
Phương Dật Thiên nói như thật.
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy hơi hơi sửng sốt, trong lòng sớm đã hết tức giận cười cười, tuy nhiên ngoài mặt vẫn giả bộ lạnh như băng, hỏi:
- Như thế nào mà không giống?
- Cô không thấy sao? Ánh mắt hắn nhìn về phía cô tràn ngập vẻ cuồng dã, giống như ánh mắt một tên sắc lang trắng trợn, tôi thì nhìn cô bằng ánh mắt thuần khiết đường đường chính chính, bởi vậy đoán ra hắn có ý định với cô.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói, trong lời nói đã đem hắn trở thành một chính nhân quân tử.
- Lời này của anh đơn giản là muốn nói anh rất cao thượng, là chính nhân quân tử, đúng không?
Khi nghe ra ý của Phương Dật Thiên trong lời nói, Lâm Thiên Tuyết không lưu tình chút nào hỏi.
"Khụ khụ......" Phương Dật Thiên ho một tiếng, nói:
- Lâm tiểu thư, xã hội hiện tại đừng đem chính nhân quân tử gán cho một kẻ xấu chứ. Tôi biết tôi không là chính nhân quân tử, nhiều lúc tôi đều cảm thấy chính mình là một tên tiểu nhân. Nói lại, chẳng lẽ cô thật sự không có cảm giác được Dương Tuấn có ý tứ đối với cô sao?
Lâm Thiên Tuyết là một nữ nhân, nam nhân đối với nàng có ý tứ chẳng lẽ nàng lại không biết sao?
Lúc ở trong lô ghế Dương Tuấn hành động nhiệt tình đối với nàng, nàng hiển nhiên là thấy được, cũng hiểu được đối phương có ý tứ đối với nàng, nhưng nàng không để trong lòng mà thôi.
Đối với Trần Khải cùng đám công tử thế gia thì nàng đều phân vào nhóm lừa đảo, không có một cái gì tốt cả, bởi vậy đối với sự nhiệt tình của Dương Tuấn nàng rất là khó chịu.
Nhưng nàng thật không nghĩ tới Phương Dật Thiên lại đưa ra vấn đề này với nàng, nàng thản nhiên nói:
- Nhìn ra thì sao? không nhìn ra thì sao?
- Lâm tiểu thư còn chưa có bạn trai hả? Phương Dật Thiên đột nhiên lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn Phương Dật Thiên, nói:
- Cái này có quan hệ với anh sao?
- Không quan hệ, tôi chỉ là ở thương cho số của Dương Tuấn, không thể phủ nhận là hắn rất được, nhưng vấn đề chính là một cô gái xinh đẹp như cô đã hơn hai mươi tuổi đầu mà còn chưa có bạn trai, Dương Tuấn lại còn không tự lượng sức có chủ ý tấn công cô, tôi nghĩ kết cục của hắn sẽ rất thảm ah? Theo tính cách nóng nảy của cô khẳng định sẽ trực tiếp từ chối hoàn toàn mọi cố gắng của hắn?
Phương Dật Thiên thản nhiên nói xong, hắn cũng không chú ý tới sắc mặt Lâm Thiên Tuyết đã dần dần trở nên tức giận đến trắng bệch.
- Anh có ý gì? ý anh là không có bạn trai là tật xấu của tôi sao? Anh luôn luôn dùng ngôn ngữ ác độc như vậy để công kích người khác sao? Phương Dật Thiên, tôi hận anh! (ôi đàn bà )
Lâm Thiên Tuyết kích động, trong ánh mắt có một tầng sương mù trong suốt, tựa như là nước mắt.
Phương Dật Thiên cũng không nghĩ đến Lâm Thiên Tuyết lại phản ứng kịch liệt đến thế, hắn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trong mắt Lâm Thiên Tuyết lóe ra một mảnh trong suốt làm hắn không khỏi ngẩn ra, lúc đó mới ý thức được rằng hắn vừa rồi không để ý mà trêu chọc đến vết thương trong nội tâm của Lâm Thiên Tuyết.
Hắn cảm thấy hít thở có chút khó khăn, thật lâu sau hắn mới khôn ngoan xin lỗi nói:
- Lâm tiểu thư, thật có lỗi, vừa rồi....Tôi, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không có ý công kích cô, tôi có thể thề với trời.
- Đủ rồi, không cần nước mắt cá sấu của ngươi.
Lâm Thiên Tuyết quay đầu đi chỗ khác, trên mặt toát ra một cỗ bi phẫn, đúng vậy, vừa rồi lời nói Phương Dật Thiên đã chạm vào tâm sự chôn dấu trong lòng nàng,nàng mới phản ứng khác thường như thế.
- Lâm tiểu thư, tôi cũng không có ý tứ gì, cho tôi nói lời giải thích...Kỳ thật điều kiện của cô như thế thì không thể không có bạn trai được, người theo đuổi cô khẳng định là xua như xua vịt, là cô không nghĩ tới thôi.
Phương Dật Thiên nói năng có chút lộn xộn.
Lâm Thiên Tuyết âm thầm hít một hơi thật sâu, đè ép tâm sự mãnh liệt trong lòng xuống, quay đầu, hững hờ nhìn Phương Dật Thiên rồi nói từng chữ một:
- Chuyện của tôi không cần anh quản! Anh về sau cứ lo làm tốt việc của anh là được.
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ, thầm nghĩ đêm nay mình bị làm sao vậy, vô duyên vô cớ chủ động đi trêu chọc thiên kim đại tiểu thư dữ dằn này, mình cũng không bình thường ah!
Bất quá, xem sắc mặt cùng với phản ứng mãnh liệt vừa rồi của Lâm Thiên Tuyết, nàng tựa hồ là có tâm sự.Như vậy, đến cùng là tâm sự gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.