Chương trước
Chương sau
Mỹ nữ sở dĩ được gọi là mỹ nữ bởi vì vô luận các nàng đi đến nơi nào cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người, trở thành tiêu điểm tập trung ánh mắt xung quanh.
Chỉ cần một mình Tô Uyển Nhi đã khiến mọi người kinh động, điên đảo chúng sinh, càng không nói bên cạnh lại còn thêm một mỹ nữ ôn nhu điềm đạm Âu Dương Toa Toa, kết quả là, vừa vào cửa hàng bách hóa không thê khác hơn là nhanh chóng thu hút ánh mắt của phần đông đám nam nhân sắc lang.
Bất quá, đám sắc lang này đều cảm thấy một thứ không hài hòa chính là kẻ đi giữa hai mỹ nữ này, một bộ mặt mang nụ cười uể oải, nhìn qua lại chẳng có gì xuất chúng.
Càng làm cho đám sắc lang này không chịu nổi (chính xác là ghen tị) chính là, hai mỹ nữ lại rất nhiệt tình với nam nhân này, không một chút tị hiềm ôm cánh tay nam nhân lôi kéo, giờ khắc này, đám sắc lang trong cửa hàng ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Đi cùng một mĩ nữ như vậy đã là phúc khí tu tám đời, càng không nói đến là hai mỹ nữ, cái này tuyệt đối là người hận trời oán a!
Tuy trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng đám sắc lang này cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn Phương Dật Thiên cùng hai đại mỹ nữ chuyện trò vui vẻ dạo quanh, oài, người so với người mà sao bất công a!
Dọc đường đi, Tô Uyển Nhi vẫn kéo cánh tay của Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên muốn rút ra mà không được, không có biện pháp, đành phải đón nhận ánh mắt ghen tị của phần đông đám sắc lang, tùy ý để Tô Uyển Nhi kéo cánh tay mình làm nũng.
Đi cùng hai mĩ nữ ở đây, hắn thật sự thuận lợi mua rẻ được chiếc xe đạp mầu phấn hồng, vốn giá là 258 đồng, nhưng hai mỹ nữ liên hợp mặc cả, vả lại chủ cửa hàng lại là nam nhân, Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa mặc cả dây dưa, làm chiếc xe đạp được mua với giá cực kỳ thấp có 185 đồng.
Cuối cùng, lúc trả tiền xong chủ cửa hàng nói với Phương Dật Thiên:
- Lão huynh anh đi nha, chiếc xe này xem như ta bán cho anh lỗ vốn, bất quá anh thật sự là rất lợi hại, tìm được hai mỹ nữ thay anh chém giá, tôi thực sự là không dây dưa nổi cùng các nàng !
Phương Dật Thiên cười, cũng không nói gì thêm, hắn trong lòng thừa biết lão bản nói bán lỗ vốn cho hắn bất quá chỉ là lời khách sáo mà thôi, chiếc xe này tuyệt đối giá không đến 185 đồng, nói lỗ vốn là giả, chẳng qua là không kiếm được nhiều lời lãi mà thôi.
Phương Dật Thiên dắt theo xe đạp cùng Tô Uyển Nhi, Âu Dương Toa Toa đi ra ngoài, hắn cười nói:
- Hôm nay thật may mắn là có các em, không ngờ các em trả giá lợi hại như vậy, xem ra anh về sau muốn mua cái gì phải nhờ các em cùng nhau hỗ trợ ép giá.
- Hắc hắc, Phương ca ca, con gái bọn em khi dạo phố thích nhất là mặc cả giá, trả giá thành công sẽ có cảm giác rất vui sướng.
Tô Uyển Nhi cười nói.
- Kì thật đây đều là công của Uyển Nhi, em có giúp được gì đâu, Phương Dật Thiên anh còn chưa biết, Uyển Nhi mặc cả rất là lợi hại nha.
Âu Dương Toa Toa cười nhẹ nói.
- Toa Toa chỉ cần có em đứng ở bên cạnh, chủ cửa hàng thấy em xinh đẹp đã hoa mắt chóng mặt, hơn nữa lại có Uyển Nhi xinh xắn ở bên trả giá, chủ cửa hàng làm sao chống đỡ nổi.
Phương Dật Thiên cười cười, ngầm khen Âu Dương Toa Toa xinh đẹp, đương nhiên, nhân tiện cũng khen Tô Uyển Nhi, nếu không, chỉ sợ sẽ khiến cho Uyển Nhi nổi cơn ghen?
Quả nhiên, Âu Dương Toa Toa tựa hồ là rất thoải mái, trên mặt nụ cười càng thêm tươi sáng .
Tô Uyển Nhi cũng vậy vì người nàng thích là Phương ca ca khen nàng xinh đẹp nên rất vui vẻ, trên mặt nụ cười càng thêm rực rỡ.
*****
Ra khỏi cửa hàng, Tô Uyển Nhi đang muốn đi đến trạm xe buýt, nhưng Phương Dật Thiên lại nói:
- Uyển Nhi, không cần ngồi xe buýt, anh lái xe đến đây.
Nói xong, Phương Dật Thiên liền đưa hai cô gái nhỏ đến bãi đỗ xe của cửa hàng đậu chiếc Mercedes- Benz, đầu tiên là lấy ra chìa khóa xe mở cốp sau, bỏ chiếc xe đạp mới mua vào, sau đó mở cửa xe cho Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa.
Phương Dật Thiên lên xe một lát, Tô Uyển Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Phương ca ca, anh mua xe từ bao giờ vậy?
- À, chiếc xe này không phải của anh, là chủ tịch công ty cấp cho anh sử dụng khi làm việc.
Phương Dật Thiên thuận miệng trả lời.
- Khi làm việc thì sử dụng?
Tô Uyển Nhi giật mình, nàng nhớ rõ lần trước Phương Dật Thiên nói với nàng hắn đang làm bảo an mà, hiện nay bảo an cũng được trang bị một chiếc xe Mercedes? Không phải quá kinh người sao?
Vì thế nàng nhịn không được hỏi:
-Phương ca ca, lần trước nói đi làm bảo an mà, bảo an cũng được trang bị xe sao?
- Ách…Là như vậy, ngày đầu tiên làm bảo an đã bị chủ tịch nhìn trúng, nên muốn anh làm vệ sĩ cho con gái ông ấy, trong thời gian ông ấy đi ra nước ngoài, lo lắng con gái gặp chuyện bất trắc, anh không từ chối được đành phải đáp ứng. Để thuận tiện cho công việc, liền cấp cho anh chiếc xe.
Phương Dật Thiên thành thực trả lời.
- A…Thì ra là như vậy!
Ngừng lại một chút, Tô Uyển Nhi như nhớ ra vấn đề gì đó rất quan trọng, vội vàng hỏi:
- Phương ca ca, anh làm vệ sĩ cho con gái chủ tịch, có phải cô ấy rất xinh đẹp không?
"……" Phương Dật Thiên có chút xấu hổ, thầm nghĩ cô bé này thật quan tâm hơi nhiều, trả lời không cẩn thận sẽ khiến nàng mất hứng, vì thế hắn cười cười, nói:
- Phải nói thế nào nhỉ, bình thường nhìn qua cũng không tồi, nếu so với em thì lại trở nên bình thường.
Tô Uyển Nhi sắc mặt nhất thời tươi như hoa, mơ hồ nổi lên một chút ửng hồng, Âu Dương Toa Toa nghe vậy, nhịn không được thầm than trong lòng Phương Dật Thiên kỹ thuật vỗ mông ngựa thật xảo diệu, không để lại chút dấu vết a.
- Đúng rồi, Phương ca ca, làm vệ sĩ nhất định phải có bản lĩnh chứ? Bằng không ông chủ cũng sẽ không coi trọng anh, Phương ca ca, anh nói thật đi, có phải là rất lợi hại không?
Tô Uyển Nhi vội vàng hỏi.
- Rất lợi hại? Cái gì rất lợi hại?
Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Làm vệ sĩ cho người ta không phải thân thủ rất lợi hại sao? Em biết hai ngày trước trên báo đăng một anh hùng vô danh chính là Phương ca ca.
Tô Uyển Nhi thẳng thắn nói.
- Uyển nhi, em nói bậy bạ gì đó, cái gì anh hùng vô danh, em xem ta giống sao?
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Giống, cực kỳ giống, chính là Phương ca ca. Trên báo chí miêu tả hình ảnh dáng vẻ anh hùng vô danh so với anh hoàn toàn ăn khớp, anh không cần phải chối, thì ra Phương ca ca là cao thủ thâm tàng bất lộ nha.
Tô Uyển Nhi vui sướng cười, trong mắt toát ra vẻ sung bái.
Âu Dương Toa Toa không nhịn được vội hỏi:
- Uyển Nhi, cái gì anh hùng vô danh?
- Toa Toa bạn không nhớ à, chính là mấy ngày trước trên báo có đăng tin anh hùng vô danh chế phục bốn tên cướp, mình dám khẳng định anh hùng vô danh kia chính là Phương ca ca, tuy rằng anh ấy thề thốt phủ nhận, nhưng mình vẫn khẳng định là Phương ca ca!
Tô Uyển Nhi ngữ khí kiên định nói.
- Oh, để mình nhớ lại đã.
Âu Dương Toa Toa đột nhiên nhớ ra, nghĩ vậy, hứng thú hỏi:
- Phương Dật Thiên, anh hùng vô danh kia thật là anh sao?
- Uyển Nhi nói linh tinh mà em cũng tin à? Em thấy anh giống anh hùng sao?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Giống!
Lúc này đây, Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa hai người đúng là trăm miệng một lời nói!
"……..."
Phương Dật Thiên một hồi không nói gì, thầm nghĩ chẳng lẽ trực giác nữ nhân thật sự chuẩn xác như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.