Chương trước
Chương sau
Phương Dật Thiên thực sự là đã say sau khi uống xong khoảng một lọ Kim Lục Phúc bạch tửu. Sau khi tới quán rượu, hắn vốn đắc trí tưởng rằng với vận may của bản thân thông qua đổ xúc xắc có thể làm say Lâm Hiểu Tình vị mỹ nữ xinh đẹp này rồi sau đó mới lộ ra bản tính lang sói của mình.
Há lại biết, tư tưởng dơ bẩn với bề ngoài nghiêm trang của hắn có vẻ là gặp sự khinh bỉ của nữ thần may mắn lại tăng lên, vận khí vừa mới từ trong nhà vệ sinh ra làm cho hắn thất bại thảm hại. Một bình màu đen thêm một lọ hồng tửu, gần như toàn bộ đều là hắn một mình uống hết!
Cái này mới gọi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, khóc không ra nước mắt!
Mà cả đoạn đường Lâm Hiểu Tình đều được nữ thần may mắn quan tâm. Trên khuôn mặt xinh đẹp sớm đã hồng giống như là một trái đào mật đã chín mộng. Giờ khắc này xem qua lại có thêm vẻ đẹp thành thục kinh người, chỉ cần là nam nhân, khi nhìn thấy Lâm Hiểu Tình lúc này đã có chút men say thì chỉ sợ trái tim sinh ra một cổ rục rịch ý đồ bất lương!
Lâm Hiểu Tình nâng quai hàm rồi nhìn Phương Dật Thiên đang nằm sấp ở trên bàn, mày liễu thoáng nhíu lại, nói:
- Này, Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên, ngươi không phải thật sự đã say rồi chứ ?
- Ân, còn, còn tốt, chỉ là có điểm choáng váng đầu mà thôi. Còn, còn muốn chơi tiếp nữa không?
Phương Dật Thiên hai tay chống bàn, miễn cưỡng ngẩng đầu lên hỏi.
- Không muốn nữa, ngươi xem ngươi, ngươi còn nói ngươi không có say, nói chuyện đều mơ mơ màng màng.
Lâm Hiểu Tình trợn mắt, quở trách nói.
- Tôi, tôi say rồi sao? Ai nói tôi say, tôi muốn tiếp tục với cô đổ xúc xắc. Cô, có dám hay không?
Phương Dật Thiên vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, miễn cưỡng làm cho thần trí của mình tỉnh táo một chút.
Lâm Hiểu Tình lúc này nôn nôn, làm ra một vẻ mặt thất bại đáng yêu , sau đó nói rằng:
- Không được nữa rồi, đổ nữa thì vẫn không phải là người uống rượu, hừ !
Phương Dật Thiên lúc này cười khổ một tiếng, ngẫm lại căn cứ vào bản thân đêm nay có thể nói là "vận may" không thua gì hầm cầu thối, phỏng chừng lại gọi tới mấy bình rượu nữa cũng là hắn một người uống hết, chỉ bất quá ở sâu trong nội tâm vẫn còn có điểm không cam lòng, lúc trước dự định muốn trút say Lâm Hiểu Tình , ai biết cuối cùng lại là bê lên tảng đá rồi đập chân chính mình, chính mình trút say chính mình! (bd : Gậy ông đập lưng ông)
- Vốn lúc trước tửu lượng cũng không phải kém như vậy, chính là trước khi đến uống, đã uống không ít rồi…
Phương Dật Thiên đang nói bỗng nhiên trong lòng hơi rượu dâng lên, vì vậy nhịn không được mà ợ lên. Đau đầu, chóng mặt muốn ngất, xem ra thật đúng là say!
Lâm Hiểu Tình nhìn bộ dạng Phương Dật Thiên khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng rung động, vội vã đứng lên đi tới Phương Dật Thiên bên cạnh thân thiết hỏi:
- Uy, anh, anh không sao chứ? Nếu không chúng ta trở về đi, anh đã như vậy nên sớm một chút trở về nghỉ ngơi, có được hay không?
- Về, trở về, trở về...
Phương Dật Thiên nói hai tay chống mặt bàn đứng lên, bất quá thân thể có điểm lay động, trong bụng bốc lên hơi rượu làm cho hắn có cảm giác muốn nôn mửa.
- Cẩn thận!
Lâm Hiểu Tình đột nhiên kinh kêu một tiếng, liền tiến lên vịn lấy cánh tay Phương Dật Thiên, nàng rất sợ thân thể hắn lắc lư lúc sau đứng không vững ngả xuống đất.
Kỳ thực Lâm Hiểu Tình đây là xem nhẹ Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên tại bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy sớm đã luyện thành bản lãnh công phu tuyệt đỉnh rồi. Cho dù thân thể hắn đang lắc lư thì hai chân hắn vẫn đứng vững vàng, tuyệt đối sẽ không ngã sấp xuống.
Sau khi Lâm Hiểu Tình tiến lên vịn cánh tay Phương Dật Thiên. Hai người liền da thịt thân cận một cách chân chính, đáng kể, ngoài ra, mùi thơm ngát kia trên người của thiếu nữ cũng chui vào tới chóp mũi của Phương Dật Thiên, thông qua tiếp xúc cánh tay hắn rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Lâm Hiểu Tình!
Thật là một nữ nhân xinh đẹp!
Lâm Hiểu Tình đỡ Phương Dật Thiên như thế hướng phía bên ngoài quán rượu đi ra. Vào thời điểm này quán bar Lam Điều càng nhiều người hơn. Bởi vậy lối đi chen chúc đầy người, căn bản chính là biển người.
Ý thức của Phương Dật Thiên đã có chút mơ hồ. Đầu óc choáng váng chỉ muốn về tổ ấm của mình nằm trên giường, phía dưới gối có đặt một quyển tạp chí mỹ nữ gợi cảm để ngủ. Tuy nói có Lâm Hiểu Tình đỡ hắn đi, nhưng mà phía trước có một người thanh niên đang đi tới hắn né tránh không kịp, tức thì liền cùng thanh niên khỏe mạnh này đụng phải.
Tên thanh niên này sau khi bất thình lình bị va chạm thân thể nhịn không được lảo đảo lui về phía sau. Vừa lúc va vào người của một cô gái, mà cô gái này vừa lúc trong tay cầm một cốc coca, kết quả là, cô gái này kinh kêu lên một tiếng, tay run lên, hơn một nửa cốc coca đã đổ lên chiếc áo sơ mi màu trắng của tên thanh niên này.
- A, xin, xin lỗi, tôi không phải cố ý!
Cô gái kia vội vã tạ lỗi.
- Phắc, con mẹ nó.
Tên thanh niên nhất thời giận lên, hắn đảo mắt nhìn cô gái kia một phát. Trong lòng biết không phải là lỗi của cô gái đó. Hắn chuyển ánh mắt nhìn Phương Dật Thiên, mắng :
- Con mẹ nó, mày đi đường không có mắt sao? Muốn tìm chết à?
- Xin lỗi, xin lỗi, hắn, hắn uống say rồi, xin lỗi...
Lâm Hiểu Tình đỡ Phương Dật Thiên, vội vã hướng về tên thanh niên đang ở lối ra này xin lỗi.
Đáng lẽ tên thanh niên này mắng một tiếng cũng coi như là xong chuyện rồi. Nhưng mà thời điểm hắn thấy Lâm Hiểu Tình, mỹ nữ xinh đẹp non nớt như thế đứng ra xin lỗi làm tâm niệm hắn khẽ động, cười lạnh một tiếng, nói:
- Xin lỗi? Xin lỗi có thể gánh được chuyện gì? Ngươi xem áo của ta, con mẹ nó đều là do tên tiểu tử không có mắt này sau khi đụng phải ta mới khiến cho hậu quả như thế này, một câu xin lỗi thì xong việc sao?
Tên thanh niên vừa nói liền tiến lên đem vạt áo của Phương Dật Thiên túm lấy. Cùng lúc đó, bên cạnh tên thanh niên cũng nhanh chóng vọt tới hai nam nhân, hiển nhiên bọn họ đều cùng một bọn.
Phương Dật Thiên thình lình bị người túm áo. Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, tuy nói là có chút say, nhưng mà không say đến mức rối tinh rối mù cái gì cũng đều không phân biệt được. Trong mắt ánh mắt rã rời chợt ngưng tụ lại, nhìn lạnh lùng tên thanh niên đang túm áo này, nói từng chữ:
- Bỏ tay ngươi ra!
Phương Dật Thiên thân là một thành viên Hoa Quốc Long Tổ, nhưng mà làm cho các thế lực, tổ chức lớn trên thế giới sợ hãi không ngớt. Dù sao "Chiến Lang" cái biệt hiệu này không thể nào là có tiếng mà không có miếng .
Chiến Lang trước đây, xuất quỷ nhập thần, Chiến Lang thủ đoạn quả quyết, Chiến Lang ai dám túm áo hắn? Đó quả thực chính là muốn chết!
Mặc dù trên trường quốc tế Chiến Lang thanh danh đại chấn đã thoái ẩn về đô thị. Đã trở thành Phương Dật Thiên của hiện tại. Nhưng mà tâm huyết trong xương cùng sát khí mạnh mẽ thì chưa từng mờ đi.
Lúc này, bị tên thanh niên này túm áo hắn. Nếu như không phải hắn đụng phải tên thanh niên này trước, chỉ sợ tên này bây giờ sớm đã ngã quỳ rạp trên mặt đất khóc kêu cha gọi mẹ rồi!
Tên này sau khi nhìn thấy Phương Dật Thiên dĩ nhiên dùng ngữ khí như vậy nói nói chuyện với hắn trong lòng liền tức giận. Tại trước mặt nhiều người như vậy hắn há có thể tỏ ra yếu kém?
Mà bên người hắn còn có đồng bọn, mà Phương Dật Thiên trong mắt hắn chỉ bất quá là một cái con ma men (say rượu )mà thôi. Một tên ma men như thế mà cũng dám nói ra khẩu khí mạnh mẽ làm cho hắn ngoạn lời buông tay. Hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, cảm thấy đêm nay cần phải ra vẻ đe dọa một chút!
Chỉ là, tên này muốn ra vẻ đe họa đến ngay cả các sát tổ chức sát thủ quốc tế cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc đến "Chiến Lang". Hắn thế này không phải là đen đủi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.