TG: Rượu là thứ tốt, có thể tiêu sầu, trợ hứng, cũng có thể giúp ta nói ra tâm sự. 
Liễu Ngọc mới uống nửa chén rượu đế đã có điểm choáng váng, trong lòng biết nếu uống tiếp sẽ say nên nàng thức thời không uống nữa, một tay chống má cùng Phương Dật Thiên nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên gắp cho hắn vài món ăn. 
Hiện tại, khuôn mặt tinh xảo tươi ngon mọng nước hình trái xoan kia đã đỏ ửng, làn da trắng hồng, hơn nữa đôi mắt xinh đẹp kia bởi men rượu mà có vẻ mờ mịt ướt át vô cùng, kết hợp với kiều dung cùng phong vận thành thục, lập tức đem tất cả vẻ quyến rũ mê người nhất của nữ nhân lộ ra. 
Phương Dật Thiên tuy đã không còn là thanh niên chưa hiểu mùi đời, bất quá ngửi thấy mùi hương thiếu phụ thoảng qua trên người Liễu Ngọc, cùng với khoảng trắng nõn bóng loáng trước ngực như ẩn hiện, muốn hắn không nhìn không nghĩ là không có khả năng, chẳng qua lực khống chế của hắn rất tốt. 
- Dật Thiên, em có chuyện cũ gì khắc cốt ghi tâm phải không? Chị luôn thấy em không đơn giản. 
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng đều đặn. 
Chuyện cũ? Phương Dật Thiên nao nao, người sống trên đời, ai không có kỉ niệm, nhưng, không phải kỉ niệm nào cũng đẹp, kỉ niệm kia mỗi khi nhớ tới, đúng là nỗi đau khắc cốt ghi tâm! 
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, che dấu rất nhanh tia trầm trọng trong mắt, thản nhiên nói: 
- Ai không có chuyện cũ chứ? Chẳng qua là hạnh phúc hay đau khổ nhiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-than-dac-cong/1559740/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.