"Thái tử..." Mộ Dung Ca chậm rãi ngồi dậy, đang lúc nàng có chút chật vật, nam tử ấy đã đỡ lấy nàng. Nàng nhìn khuôn mặt đã mấy ngày nay không được gặp, trong lòng có chút phức tạp. Tin chắc không chỉ mỗi nàng có nhiều suy tư, ngay đến hắn cũng sẽ như vậy.
Nguyên Kỳ nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, cười nhẹ nói: “Sao hôm nay thức sớm vậy? Bây giờ đang mang thai, nàng có thể lười nhác một chút cũng không sao mà.”
Giọng điệu không gì có thể quen thuộc hơn, thứ âm thanh có thể khiến nàng cảm thấy hạnh phúc, cũng không biết vì sao trong mấy ngày này nàng cảm thấy cứ thiếu thiếu thứ gì đó, hoặc là đã mất đi một điều gì đó. Nàng muốn mở miệng giải thích nhưng lại cảm thấy giải thích chưa chắc có thể thay đổi được gì.
“Chớ nên để ý nhiều thứ quá.” Nguyên Kỳ giữ chặt tay nàng, cảm nhận hơi ấm từ đôi tay nàng thật không còn gì an tâm hơn, đêm đó, nếu hắn không rời đi nhất định không thể đối mặt với sự chất vấn của nàng, lại càng không thể đối diện với sự chần chừ của nàng, thậm chí nàng có khả năng rời đi nữa.
Mộ Dung Ca hơi chau mày lại, chính vì câu nói này của hắn mà nàng vô pháp mở miệng giải thích. Chiếc gai này trông rất nhỏ bé, thậm chí nếu hồ đồ một chút sẽ xem nhẹ nó, nhưng hắn và nàng đều không phải loại người có thể dễ dàng cho qua như vậy. Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay đang vuốt ve bờ má mình có chút lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298537/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.