Cả người Mộ Dung Ca cứng ngắc, nhìn cửa trước trống rỗng, đầu óc cũng theo đó mà trống trải theo.
Hắn cứ như vậy mà rời đi.
Nàng thật sự có chút nghi ngờ hắn, thậm chí trong sự trầm mặc khi nãy, rất nhiều sự tình dường như một bức tranh lặp lại trước mắt mình một cách liên tục. Cho nên, đến khi nàng còn chưa phân biệt rõ từng chữ, hắn rời đi, cứ như thế mà rời đi sao?
Sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, thân thể dường như mất đi sức chống cự, tay chống trên bàn đang run lên.
Bỗng nhiên chạm phải những lá thư khiến nàng đau khổ kia.
Bỗng nhiên, trước mắt sáng rọi. Tựa hồ còn nhìn thấy một lá thư chưa được mở ra.
Đó chính là phong thư của Triệu Tử Duy. Bởi vì Nguyên Kỳ xuất hiện nên nàng còn chưa kịp mở ra. Đến khi muốn mở thư, rõ ràng bàn tay vẫn còn rất run. Vừa rồi không ngờ nàng lại nhẹ dạ như vậy, bởi vì sự việc đột phát, Nguyên Kỳ đột nhiên rời đi khiến cảm xúc nàng bị kích động, cho dù cố che giấu nhưng đó vẫn vô cùng khắc cố ghi tâm.
Bờ môi cứng đời, mất đi màu sắc mềm mại vốn có, nhưng nàng lại không phát hiện ra.
Nàng chậm rãi, tựa như có chút do dự mở ra lá thư cuối cùng. Việc xảy ra đã hơn một năm, nàng căn bản không nghĩ còn có cơ hội được nghe, thậm chí được nhìn thấy việc hay người liên quan đến Triệu Tử Duy, thậm chí còn cho rằng nam tử đã từng bất chấp tất cả để yêu nàng này chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298534/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.