Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt, cõi lòng không ngừng dâng lên cảm giác đau đớn, trong đầu nàng lần lượt xuất hiện hình ảnh Bích Nhu chết không nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ hối hận của Như Băng, và mái tóc của Lưu Vân chỉ trong ba ngày đã bạc một nửa..., tất cả những hình ảnh đó đều không thể xóa nhòa trong tâm trí nàng.
Sự im lặng của Mộ Dung Ca khiến hai mắt Triệu Tử Tẫn tối sầm, hắn nói: "Muốn có thiên hạ thì phải trả giá, ta không thể bỏ dở giữa chừng kế hoạch báo thù này được. Ngày trước, khi ta đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa mà quay về nước Tề thì số phận lại để ta gặp lại nàng. Đêm đó, ánh lửa soi rõ gương mặt nàng, nàng đã nói nếu ta mặc y phục màu đỏ sẽ khiến đàn ông cả thiên hạ này phải ghen tức, ngày ấy... sẽ không quay trở lại được nữa phải không?"
Hai hàng lông mi trên gương mặt Mộ Dung Ca nhẹ run lên, đôi tay giấu dưới chăn cũng run rẩy, nàng thì thào: "Trong lòng ta, ngày hôm ấy đã trở thành hồi ức." Thực ra, từ ngày hắn lên đường quay trở về nước Tề và đổi tên thành Triệu Tử Tẫn thì số phận đã định, hắn không còn là cậu bé Mộ Dung Tẫn từng chạy trốn cùng nàng nữa.
Cơ thể Triệu Tử Tẫn càng thêm cứng đờ, tròng mắt lấp lánh ánh lệ, trong một khoảnh khắc hắn đã do dự nhưng sau đó lập tức kiên định như lúc ban đầu, hắn biết muốn đạt được mục đích thì cần phải có sự hy sinh.
Mộ Dung Ca ngước mắt nhìn ra phía bên ngoài, nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu nhưng nhìn cảnh sắc ngoài xe ngựa, chắc hẳn nàng đã cách khá xa thành An Bình. Nhiều cánh hoa màu trắng bị gió thổi tràn vào bên trong xe ngựa, đậu xuống người nàng. Mộ Dung Ca cúi đầu ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ li ti như những bông tuyết trắng xinh đẹp thuần khiết.
Thấy nàng thất thần, Triệu Tử Duy lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Triệu Tử Duy chưa bao giờ quên nàng, nếu lúc này nàng xuất hiện trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ phong phi cho nàng."
Ánh mắt Mộ Dung Ca dường như sâu hơn, nhưng nàng không đáp lại.
Thật không ngờ cố gắng trốn tránh hai năm vẫn phải quay trở về điểm xuất phát ban đầu.
Sự trầm mặc của nàng khiến Triệu Tử Tẫn càng cảm thấy bất an, hắn quay đi, nhẹ giọng hỏi: "Nàng đã hôn mê ba ngày trên xe, chắc cũng đói lắm rồi phải không?"
Nghe thấy câu nói quan tâm của hắn vang lên bên tai, nàng lạnh nhạt trả lời: "Nếu có thể, ta muốn ăn một bát cháo."
"Được."
-bamholyland.com-
Hoàng cung nước Tề.
Trong khoảng thời gian còn ở phủ Thái tử, Như Cơ là người được sủng ái nhất, hơn nữa nàng ta còn có quan hệ với Hoàng Thái Hậu, tuy rằng khi vào cung chưa được phong phi nhưng cũng là một Tần. Nhưng từ khi vào cung, nàng ta như bị biếm vào lãnh cung, rất ít khi nàng ta được trông thấy Triệu Tử Duy, mà thời gian gần đây không chỉ nàng ta, ngay đến cả Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã đều không được gặp Triệu Tử Duy. Cả hậu cung như biến thành đồ thừa, trong mắt Triệu Tử Duy lúc này chỉ tồn tại một mình Lan Phi.
Lan Phi có dung mạo nổi bật không ai sánh bằng, khi nàng cười lên khuynh quốc khuynh thành, hàng đêm đều được Hoàng thượng ân sủng, tiền đồ rộng mở.
Như Cơ không thể chịu nổi nỗi cô đơn tịch mịch, đã nhịn hai năm không thể nhịn hơn được nữa bèn đi tìm Lan Phi gây phiền phức, nàng ta hy vọng mình có thể gặp được Triệu Tử Duy ở đó, tiện thể tiêu diệt luôn sự kiêu ngạo của đối thủ ở trước mặt hắn, một mũi tên trúng hai đích.
Ai ngờ Như Cơ không phải là đối thủ của Lan Phi, không hại được người ta còn bị đánh bật ngược lại, chật vật quay trở về. Sau khi biết được tin này, Triệu Tử Duy tức giận giáng nàng xuống làm mỹ nhân có địa vị thấp nhất trong đám phi tần. Như Cơ vừa tức giận vừa ghen ghét, quyết định đi tìm Hoàng Thái hậu đòi lại công đạo, ngờ đâu Hoàng Thái hậu lại thờ ơ chẳng buồn quản việc này.
Từ sau khi Triệu Tử Duy đăng cơ, Hoàng Thái hậu vẫn luôn ở trong cung Càn Khôn hưởng thụ cuộc sống sung sướng, không màng tới việc của hậu cung.
Lương Hân Hân biết được việc này đành bất đắc dĩ răn dạy nàng ta vài câu. Ai ngờ một người trông có vẻ hiền lành như Như mỹ nhân lại vô cùng nóng nảy, thừa dịp màn đêm buông xuống, nàng ta lẻn vào ám sát Lan phi đang ngủ. Kết quả bị Triệu Tử Duy bắn một tên xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
Hương Lan hoảng sợ tựa vào lòng Triệu Tử Duy, bàn tay xinh đẹp trắng nõn đặt lên ngực, tỏ vẻ cố gắng bình ổn lại nhịp tim hỗn loạn của mình, nàng nỉ non: "Hoàng thượng, thiếp sợ!"
Trước mặt bao nhiêu người, Triệu Tử Duy chẳng hề e ngại dịu dàng ôm lấy Hương Lan, nhẹ vuốt ve tấm lưng của nàng, an ủi: "Đừng sợ, sau này kẻ nào dám đến tấn công nàng, trẫm sẽ đem kẻ đó ra ngũ mã phanh thây, khiến hắn chết cũng không có chỗ chôn!"
Lời nói của hắn rõ ràng là để cảnh cáo đám phi tần đang có mặt. Vốn cũng có người ghen ghét định âm thầm ức hiếp Lan phi, nhưng sau câu nói này đều sợ run rẩy, mặt cúi bằng ngực không dám nhìn thẳng vào Lan phi, chỉ sợ nàng ta không vừa mắt, tùy tiện đổ vấy cho mình một tội danh nào đó là chết không có chỗ chôn.
Người trong lòng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, nước mắt như những hạt châu ngọc lăn xuống gò má tuyệt đẹp, Lan Phi yêu kiều lên tiếng, giọng nói thánh thót của nàng có thể xua tan mây mù. "Hoàng thượng, thân phận của thiếp thấp kém nên bị người khác ức hiếp cũng là việc bình thường, Hoàng thượng, người không nên vì thiếp mà tức giận."
"Lan phi xinh đẹp, thông minh tài trí hơn người, rất hợp ý trẫm, ngay hôm nay sắc phong làm Lan quý phi." Triệu Tử Duy cười lớn, lập tức nâng phẩm cấp cho nàng ta.
Lan quý phi? Tuy rằng quyền lực vẫn thua Lương Hân Hân nhưng lại đứng trên Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã không nói lời nào nhưng trong lòng nàng ta vô cùng tức giận, âm thầm trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí hả hê của Hương Lan, nàng ta đường đường là công chúa của nước Phong, vậy mà bây giờ phải hạ mình trước ả đàn bà từng là phận nô tỳ, bảo nàng ta làm sao có thể chấp nhận được điều đó. Đáng chết! Tất cả đều do âm mưu của Lâm Thiện Nhã, không ngờ ả ta lại âm thầm tính toán đến bước này, chỉ dùng một Hương Lan có sắc đẹp hơn người mà trong thời gian ngắn đã chiếm được toàn bộ sự sủng ái của Triệu Tử Duy, vượt qua toàn bộ hậu cung này.
Trái tim Lương Hân Hân quặn thắt, hai bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt lấy nhau, một cảm giác bi thương bao chùm toàn bộ cõi lòng của nàng. Chẳng lẽ ở trong lòng Triệu Tử Duy, một Hương Lan có thể so sánh với toàn bộ đàn bà trong thiên hạ này ư? Nàng chưa từng nhìn thấy hắn sủng ái ai đến như vậy. Năm đó, hắn yêu thương người con gái tên Mộ Dung Ca đến mức nghe tin nàng ấy chết đã mất hồn mất vía suốt ba ngày, nhưng có lẽ cũng chẳng bằng sự xuất hiện của Hương Lan. Xem ra, lòng đế vương đúng là thứ khó nắm giữ nhất, hình như cách đây rất lâu nàng đã từng nghe người ta nói rằng, một khi sắc đẹp suy tàn thì tình yêu cũng hết.
Hiện giờ Hương Lan được sủng ái như vậy, nhưng đến khi nàng ta già đi, sắc đẹp tàn phai, mà các cô gái trẻ trung xinh đẹp từ bên ngoài hết lớp này đến lớp khác vào cung, lúc đó chắc chắn Hương Lan sẽ bị thất sủng. Nàng bỗng nhiên có cảm giác hâm mộ Mộ Dung Ca, năm đó cô gái ấy không hề có tài hoa như Lâm Thiện Nhã, cũng không có gương mặt xinh đẹp rung động như Hương Lan, thân phận lại thấp kém nhưng vẫn có thể đi sâu vào lòng Triệu Tử Duy như thế.
Lương Hân Hân rủ mi, không tiếp tục nhìn dáng vẻ tươi cười của Hương Lan đang nằm trong vòng tay của Triệu Tử Duy, cũng không quan tâm tới sự thất vọng và đố kị của những phi tần xung quanh. Tựa như lúc đó nàng đã thực sự hiểu rõ, nếu mỗi ngày cứ phải đau lòng nhìn hắn ân ái mặn nồng với Hương Lan, chi bằng không để ý đến tất cả, coi mọi chuyện như mây bay, như vậy sau này nàng cũng sẽ không còn hy vọng nữa.
Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện Hương Lan được thăng cấp làm quý phi cứ như vậy là xong, đúng lúc này, không biết kẻ nào to gan bỗng nhiên nhắc đến hai chữ Mộ Dung.
"Thiếp còn nhớ trong phủ Thái tử nước Hạ có Mộ Dung trắc phi bị chết trong hỏa hoạn, tin tức này lúc đó lan truyền khắp thiên hạ, hình như Hoàng thượng còn vì nó mà đau khổ suốt ba ngày không thể lâm triều." Mọi người quay đầu nhìn lại, người vừa nói là một cung nữ to gan không sợ chết.
Cung nữ này vẫn ở trong phòng từ nãy đến giờ, nhìn gương mặt nàng ta hơi quen, hình như là cung nữ hầu hạ bên cạnh Lương Hân Hân được hai năm.
Lương Hân Hân nghe thấy thế lập tức tái mặt, tức giận quát lên: "Ai cho phép ngươi lắm lời như thế! Lui ra!"
Nhưng người cung nữ đó vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, to gan nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy.
Nụ cười chiều chuộng trên gương mặt tuấn tú của Triệu Tử Duy biến mất tự lúc nào, vẻ mặt hắn đanh lại, trong mắt ẩn chứa sát khí chiếu thẳng vào người cung nữ kia.
Hương Lan cúi đầu nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng ta lúc này.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Tử Duy, tất cả mọi người đều cúi đầu sợ hãi, nhưng người cung nữ kia thì không, nàng ta vẫn cả gan nói tiếp: "Năm đó Mộ Dung Ca chết thảm trong vụ hỏa hoạn, nàng ấy thật đáng thương, đến cơ hội chạy trốn cũng không có! Có lẽ tất cả mọi người đều đã quên mất gương mặt của nàng ấy nhưng thiếp thì không!"
Thật ra dung mạo của người cung nữ này cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc ở trước mặt Lan quý phi, sắc đẹp của nàng ấy hoàn toàn không thể sánh bằng.
Bầu không khí nhanh chóng rơi vào im lặng quỷ dị. Đối với mọi người ở nơi đây, ba chữ Mộ Dung Ca rất xa lạ, nhưng Lương Hân Hân, Lâm Thanh Nhã và Hương Lan thì không bao giờ có thể quên cái tên này.
Lan quý phi quan sát người cung nữ kia, bỗng hai mắt nàng sáng lên: "Bản cung nhớ rồi, ngươi là Như Băng phải không?"
Như Băng? Chính là cô gái có mối quan hệ rất tốt với Mộ Dung Ca ở Khánh vương phủ trước đây? Chẳng phải nàng ta đang ở phủ Thái tử của nước Hạ ư, tại sao hôm nay lại có mặt ở hoàng cung nước Tề?
Đương nhiên, nơi này cũng chẳng ai biết đến cái tên Như Băng.
Triệu Tử Duy trừng mắt nhìn Như Băng, trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ nàng ta sẽ phải chết thì Triệu Tử Duy bỗng nói: "Lui xuống! Sau này ở trước mặt Trẫm không được phép nhắc đến ba chữ Mộ Dung Ca!"
Như Băng cười tự giễu, xem ra Mộ Dung Ca đã nói đúng, thứ các nàng bảo vệ được chỉ có trái tim của chính mình. Năm đó nàng vì quá hổ thẹn nên không dám gặp lại Mộ Dung Ca, chỉ có thể tự sát để giải thoát, nhưng nhờ một người thần bí ra tay cứu giúp nên nàng mới sống đến ngày hôm nay.
Nàng muốn lấy lại sự công bằng cho Mộ Dung Ca!
Gương mặt Hương Lan hơi tái đi, không lẽ lời đồn đại là thật?
"Đừng nhiều lời nữa!" Lương Hân Hân lo lắng khiển trách. Hai năm qua, tuy nàng không biết thân phận của Như Băng nhưng Như Băng vẫn luôn ở bên tận tâm tận lực với nàng, giờ xem ra hình như nàng ấy có chút quan hệ với Mộ Dung Ca.
Như Băng cúi đầu nhìn xuống, nhỏ giọng trả lời: "Vâng."
Triệu Tử Duy không tiếp tục truy cứu, cũng không có ý phạt Như Băng, ngược lại còn để Như Băng bình yên vô sự dìu Lương Hân Hân quay về. Chuyện này làm các vị phi tần rất ngạc nhiên và phải nhìn Như Băng với con mắt khác xưa, đồng thời tất cả đều âm thầm nhớ kỹ cái tên Mộ Dung Ca.
-bamholyland.com-
Đêm bầu trời đầy sao, vầng trăng rằm treo lơ lửng giữa không trung tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Mộ Dung Ca ngồi trong rừng trúc nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, thỉnh thoảng lại thấy thấp thoáng bóng dáng những chú gấu mèo di chuyển trong rừng, khóe môi Mộ Dung Ca nhẹ mỉm cười, những chú gấu mèo này làm nàng nhớ tới Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, nàng rời khỏi chúng đã nhiều ngày rồi, không biết chúng nhớ nàng không? Có phải không có nàng, chúng sẽ làm nũng với Lưu Tùng Nguyên, vòi vĩnh huynh ấy cho ăn những lá trúc xanh mơn mởm?
Đang hưởng thụ không khí yên tĩnh, bỗng có người xuất hiện ở sau lưng.
Không cần quay đầu lại nàng vẫn biết đó là ai.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Nguyên Ngư ở phía sau, gằn giọng hỏi.
Mộ Dung Ca mỉm cười, quay đầu lại nhìn Nguyên Ngư. "Chẳng phải trong lòng cô đã có đáp án rồi sao." Nguyên Ngư là một cô gái thông minh, nhiều ngày nay biết rõ nàng vẫn luôn ngồi cùng xe ngựa với Triệu Tử Tẫn nhưng không hề có hành động thiếu suy nghĩ nào.
Mặc dù trong lòng Nguyên Ngư đã có đáp án nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. "Ngươi là Mộ Dung Ca thật sao? Chỉ mới hơn hai năm vì sao ngươi lại thay đổi đến vậy? Chẳng phải ngươi đã chết trong biển lửa rồi ư? Nhìn vết sẹo trên mặt ngươi tuyệt đối không phải do bỏng! Hình như là vết thương đao kiếm gây nên, chính vì vậy dung mạo của ngươi mới thay đổi lớn thế. Chẳng lẽ... ngươi dịch dung?"
Mộ Dung Ca khẽ cười, thừa nhận: "Vương phi không hổ danh là người xuất thân từ hoàng tộc nước Hạ, kiến thức thật rộng rãi. Đúng là ta đã dịch dung."
Nói xong, nàng đi đến con suối nhỏ cách đó không xa, vươn tay vốc nước tẩy đi những vết son phấn trên mặt, diện mạo thật của nàng dần được lộ ra.
"Nếu ngươi không chết vì sao không quay về nước Hạ?" Nguyên Ngư tiếp tục truy hỏi. Đối với nàng ta, việc Nguyên Kỳ phong cho Mộ Dung Ca làm trắc phi đã là ưu ái quá mức rồi, tại sao Mộ Dung Ca lại không biết quý trọng?
Mộ Dung Ca chỉ cười không đáp, nàng chuyển tầm nhìn về phía Triệu Tử Tẫn đang bước tới.
Dưới ánh trăng huyền ảo, Triệu Tử Tẫn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng, ánh mắt hắn sáng lên, vết xẹo còn lờ mờ trên gương mặt Mộ Dung Ca dù đã được tẩy đi một nửa nhưng những dấu vết đó vẫn rất xấu xí ngoằn nghèo như những con giun đang giương nanh múa vuốt, thế mà nàng lại dửng dưng như không để ý tới điều đó. Triệu Tử Tẫn chợt phát hiện, có lẽ hắn chưa từng thật sự hiểu rõ nàng, cho tới bây giờ cũng không.
"Vương gia, người muốn đưa Mộ Dung trắc phi đi đâu? Về nước Tề sao?" Nguyên Ngư xoay người chất vấn Triệu Tử Tẫn.
Vương gia biết rõ thân phận của Mộ Dung Ca nhưng lại không đẩy nàng ta về nước Hạ mà nhanh chóng đánh xe chạy thẳng về phía nước Tề, rốt cuộc thì hắn muốn làm cái gì?
Triệu Tử Tẫn quay lưng lại, lạnh lùng trả lời: "Đúng, nước Tề."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.